Nam Cung Tuyển nhìn Bạch Tuyết Ninh gắt gao, giây kế tiếp ôm cô vào lòng rất chặt, hận không thể khắc cô vào tận xương.
Yết hầu anh trượt lên xuống, ngay lúc cúi đầu, môi mỏng đặt bên tai cô, giọng khàn khàn nỉ non kích động: "Ninh Ninh, kiếp này đừng hòng bỏ chạy, chuyện anh muốn, là cả cuộc đời này của em"
Nghe vậy, Bạch Tuyết Ninh cười khẽ, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt của anh, giọng nói dịu dàng vang lên: "A Tuyển, kiếp này chỉ muốn được ở bên anh." Như vậy sẽ không bị nhàm chán nữa, dường như cuộc chơi
đã bắt đầu rồi...
Yết hầu anh trượt lên xuống, ngay lúc cúi đầu, môi mỏng đặt bên tai cô, giọng khàn khàn nỉ non kích động: "Bé ngoan, chúng ta về nhà thôi."
Nam Cung Tuyển nắm tay cô, đi về phía trực thăng.
Đám Thập Nhất phía sau ai cũng vui mừng, rốt cuộc bên cạnh Lão đại đã có một ánh sáng soi đường rồi, không còn âm u như trước nữa, bọn họ thề sẽ bảo vệ ánh sáng đó không bao giờ tắt.
Chỉ tiêng Lạc Xương nhìn hai người không chớp mắt, đôi môi mím lại, ánh mắt cô trở nên âm trầm nhìn về phương xa không biết đang suy nghĩ gì.
Quay về biệt thự, sau khi tắm xong, hai người không hẹn mà cùng quay lại phòng khách.
Ánh đèn sáng rực, họ lần lượt ngồi xuống.
Bạch Tuyết Ninh mặc áo ngủ màu trắng ngồi cạnh Nam Cung Tuyển, bắt chéo chân, để lộ ra mắt cá chân trắng nõn.
Ánh mắt cô sáng ngời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-sung-co-vo-toan-nang/3678988/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.