Như cũ, cô vẫn nở nụ cười dịu dàng chào hỏi: "Xin chào, tôi tên Bạch Tuyết Ninh, rất vui được gặp cô."
"Mộc Thanh" Đối phương chỉ đáp lại một tiếng.
"..."
Mộc Tâm thấy con gái mình lạnh nhạt như vậy liền gượng cười để thay đổi bầu không khí đang gần như rơi vào bế tắc: "Cái con bé này, Ninh Ninh cháu đừng để bụng. Con bé này thường ngày tính cách của nó vẫn lạnh băng như vậy."
"Dì Mộc, cháu không sao. Cháu thấy chị ấy rất cá tính."
"Thôi, nào nào, chúng ta vào ăn cơm nhanh thôi." Sau đó Mộc Tâm dắt Bạch Tuyết Ninh ngồi vào bàn ăn
"Ninh Ninh, đồ ăn có hợp khẩu vị của cháu không? Mộc Tâm vừa nói vừa gắp thức ăn vào bát Bạch Tuyết Ninh, chẳng mấy chốc thức ăn trong bát đã đầy ú ụ.
"Ngon lắm ạ! Dì Mộc, cháu không ăn được nhiều như vậy!" Bạch Tuyết Ninh nhìn thức ăn trong bát mà bất lực, cô quay lại thấy Mộc Thanh ngồi đối diện vẫn ăn uống bình tĩnh, thấy vậy cô hơi nhấc mày.
"Con bé này, người cháu gầy như vậy rồi! Phải ăn thêm vào cho mau lớn."
Bạch Tuyết Ninh không nói lên lời đành cúi đầu tiếp tục ăn.
Sau khi ăn xong, Bạch Tuyết Ninh ra phòng khách đang định nói chuyện thì Mộc Tâm bảo Mộc Thanh dắt lên phòng cô chơi.
Bà tủm tỉm nghĩ: Không phải bạn bè sẽ vào phòng nhau ngồi tâm sự sao. Con gái bà ngày nào cũng có khuôn mặt như bị liệt, lúc nào cũng lạnh băng như nhà có đám tang vậy. Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-sung-co-vo-toan-nang/3652302/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.