Edit: Pha Hi
Beta: Ano
“ Chị Thời Diên… “
Một tiếng gọi đã đánh tan không khí ngưng đọng này.
Tưởng Thanh nhanh chóng dừng xe lại, nhìn cảnh trước mắt, cô khiếp sợ mà đứng sững sờ tại chỗ.
Lúc ánh đèn thoáng chiếu qua, người đàn ông cao lớn dùng cả người mà bao lấy Thời Diên trong đó, một loại tư thế vô cùng ái muội.
Một đen một trắng, hai cái bóng đan chéo lên nhau, giống như trăng rọi xuống bùn, đã sớm không rõ là ta hay ngươi.
Sau khi thấy rõ mặt người kia, Tưởng Thanh lập tức hồi tưởng lại, chính là cái người lúc ở buổi tiệc đó.
Cô để ý đến Thời Diên đang bị giữ lấy, Tưởng Thanh nóng nảy: “ Chị Thời Diên… Chị không sao chứ! Anh là ai, buông chị ấy ra… “
Câu kế tiếp còn chưa kịp nói ra, ánh nhìn lạnh lùng của anh đã nhìn sang, lời chưa kịp nói ra của Tưởng Thanh bị kẹt ở cổ họng.
Ánh mắt anh thật sự quá lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Bùi Kỵ tay chẳng những không buông một phân, ngược lại còn cười một cái.
Anh nâng mi mắt, nhìn về phía Tưởng Thanh, ngữ khí nhàn nhạt: “ Cô đang nói chuyện với tôi? “
Mặt Tưởng Thanh nháy mắt trắng bệch.
Thấy thế, Thời Diên vội vàng trấn an cô: “ Đừng sợ, chị không sao cả. Anh ta sẽ không làm tổn thương chị. “
Nghe thấy câu cuối cùng, đồng tử Bùi Kỵ co rụt lại.
Vừa rồi còn kêu gào áp chế cảm xúc, rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-si/2897741/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.