Trì Trọng Lâu cũng không biết mình bơi đi bao xa, hai chân tê dại, bờ biển vẫn như cũ thấy mơ hồ.
Bầu trời đỏ tươi từ từ chuyển thành màu đen như mực, ngay sau đó mưa lớn rào rào rơi xuống mặt biển, làm y hầu như không mở mắt ra được.
Thức ăn trong dạ dày từ lâu đã hao hết, toàn thân ngâm trong nước biển, càng lạnh đến mức khó có thể chịu được. Khớp hàm run lập cập, không còn sức mà bơi, chỉ có thể theo bản năng nắm chặt tấm ván gỗ, đem mình giao cho biển rộng đang gầm thét…Một luồng ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt Trì Trọng Lâu, y rốt cuộc cố gắng mở ra hai mắt. Thân thể vẫn còn bập bềnh ở trong nước biển.
Cơn bão kinh người đêm qua thế mà không còn tung tích, bầu trời trong vắt xanh thẳm giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, ngoài khơi cũng khôi hục vẻ ôn hòa, sóng khẽ dao động.
Trì Trọng Lâu hơi cử động xương ngón tay, từ giữa đôi môi tái nhợt khẽ phun ra một tiếng thở dài.
Y cuối cùng cũng thoát khỏi cơn Long thần phong, nhưng không biết Nhạc Trảm Tiêu hiện tại như thế nào? Cho dù đám người kia bỏ mạng trên biển, trên chân Nhạc Trảm Tiêu còn mang theo xiềng xích, lỡ như rơi xuống biển, khó còn đường sống.
Chỉ hi vọng Nhạc Trảm Tiêu có thể hóa nguy thành an, bình yên vượt qua một kiếp này.
Toàn thân giường như cùng nước biển hòa vào, Trì Trọng Lâu cố gắng hết sức buông lỏng tứ chi, gặp sao hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-phu/3262391/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.