Tiếng Phật hiệu như vọng đến từ cõi chân trời, lại như gần ngay trước mắt.
Đồng thời, mùi đàn hương thoang thoảng theo gió bay tới...
Lập tức hiện trường nhốn nháo cả lên, tiếng gào thét, tiếng kêu la inh ỏi.
Lữ Vi Hóa đứng thừ ra như ngây dại, hai tay nắm chân Bạch Hiểu Hà buông lơi tự lúc nào không hay.
Bạch Vân Ngạc không bỏ qua cơ may hiếm có, lập tức phi thân lướt tới nhanh như chớp, một chưởng phóng thẳng vào mặt Lữ Vi Hóa phóng đến, tay kia nhắm Bạch Hiểu Hà chộp tới.
Lữ Vi Hóa thoáng giật mình, vội lách người tránh né thì đã cảm thấy hai tay trống không, Bạch Hiểu Hà đã nằm gọn trong tay Bạch Vân Ngạc.
Mùi đàn hương càng lúc càng nồng, hiện trường càng thêm nhốn nháo. Vũ Văn Thiên mặt tái ngắt, giận dữ gầm vang :
- Lại là lão giặc trọc...
Song đã bị tiếng Phật hiệu đinh tai nhức óc cắt đứt :
- Thiện tai! Vũ Văn thí chủ đã gây điều tội lỗi, lại nói năng xằng bậy, không sợ tội quá ư?
Vũ Văn Thiên trợn trừng mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, khoát tay nói lớn :
- Đúng là lão giặc trọc Không Liễu! Thánh Tôn Giả đâu? Mọi người hãy nhất tề tiến lên phanh thây xẻ thịt tên giặc trọc đó ra...
Y giận quá hóa điên, nghiến răng trèo trẹo, bởi kinh hoàng quá độ nên nói năng lung tung.
Trong cơn hỗn loạn, ai nấy đều bàng hoàng quýnh quáng, tựa như có một sức mạnh vô hình dồn ép, mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-phong-sa/3096135/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.