Trong đình lục giác ở Diễm Loan Uyển, Mộ Hạ an nhàn nằm sưởi nắng. Chợt nhớ tới chuyện nàng có rừng hoa đào trải khắp tứ quốc mà hôm qua Hạ Vũ Mặc nhắc tới.
Việc danh tính của những bông hoa này thì nàng không rõ, mà thật sự có người thật lòng say mê một công chúa được gọi là phế vật này ư?
Điều này chắc chắn là có uẩn khúc gì đó. Có cơ hội nàng sẽ đi thu thập một ít tin tức về mới được.
"Tiểu Gia Cát."
Đang suy nghĩ miên man chợt nghe tiếng của nam tử phát ra từ phía bờ tường. Mộ Hạ lười nhác nâng mí mắt lên nhìn.
Nam tử tà mị một thân hồng y ngồi trên tường, tay cầm chiết phiến phe phẩy, mái tóc buộc lỏng xõa trên vai, đôi mắt đào hoa nhìn nàng đầy thích thú.
Tôn Lục đứng cạnh nàng thấy vậy liền định truy hô thì bị nàng đưa tay ngăn lại.
Có thể ra vào Tà vương phủ một cách dễ dàng như thế hiển nhiên không phải là người đơn giản a.
"Cổng chính không đi, lại trèo bờ tường. Vị công tử đây đúng là có sở thích tao nhã."
Mộ Hạ ăn trái nho trên tay, nhàn nhạt nói.
"Tiểu Gia Cát, nàng không nhớ ta sao? Nàng làm ta đau lòng quá. Hay là hai ta cùng ôn lại một chút để bùi đắp tình cảm thiếu thốn mấy tháng qua đi."
Vừa nói, vị nam tử nọ liền đứng dậy, điểm chân một cái liền ngồi vững vàng ngay cạnh nàng. Bàn tay cố ý nắm lấy cằm của nàng, cúi đầu xuống.
"Thiếu Khâm, ta cảm thấy, ngươi rảnh rỗi đã quá lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-phi/139782/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.