Chương trước
Chương sau
Edit: Kiri

Chiến Bắc Liệt sắc mặt lạnh lùng, khóe môi chậm rãi gợi lên, cười khẽ: “Đông Phương Nhuận a, trong tình cảnh như thế mà cũng phải đâm ta một đao.”

“Gia, ý của ngươi là hắn căn bản đã sớm biết độc của quan viên đã được giải, lần này tới đây chẳng qua chỉ là dùng mình làm mồi nhử?” Chung Thương nói được một nửa, lại lắc lắc đầu, nỉ non: “Không đúng, nếu hắn đã biết thì sao lại không có chuẩn bị gì mà để mình bị thương nặng như thế?”

“Không, hắn không biết………” Chiến Bắc Liệt nhìn phương hướng mà Đông Phương Nhuận vừa biến mất, trầm giọng giải thích: “Nhưng người này tâm tư cẩn mật, trong đầu có thật nhiều thứ lung tung, cho dù là mưu kế hắn thiết lập, chỉ là tới thu kết quả nhưng cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng mà tạo thêm cho mình một đường lui khác.”

Thấy sắc mặt Mục Thiên Mục Dương vẫn có vài phần khó hiểu, Lãnh Hạ cười cười, trong mắt là sự cơ trí, nói tiếp: “Hắn chuẩn bị cả hai bên, nếu Đại Tần quan viên trúng độc, đương nhiên là tốt, còn nếu không, khi chúng ta hao hết tâm tư bày ra thiên la địa võng, thì trong Liệt Vương phủ sẽ lơi lỏng canh phòng.”

Mục Dương gãi gãi đầu, nghi hoặc hỏi: “Hắn có thể vừa cứu người ỏ bên kia, vừa có thể tạo đường lui cho mình ở bên này, sao lại bị thương nặng như thế?”

“Nếu trong rừng có kẻ khác mai phục, sao bổn vương lại không phát hiện?” Chiến Bắc Liệt nhướn mày, lạnh lùng nói: “Hắn vừa tâm tư kín đáo cẩn thận, lại vừa to gan kiêu ngạo. Đông Phương Nhuận từ một Hoàng tử thấp kém không quyền không thế, mà đột nhiên ở Đông Sở bây giờ có thể nói là một tay che trời. Người như vậy, trong tâm sao có thể không có vài phần ngạo khí, không có vài phần cuồng vọng ‘Biết rõ núi có hổ mà vẫn lên’?”

Ba người lúc này mới mởi hiểu, dù là địch nhân, cũng không khỏi có vài phần bội phục Đông Phương Nhuận, có quyết đoán!

Mục Dương vỗ đầu, vội vàng xin chỉ thị: “Gia, chúng ta đến đây còn Cuồng Phong đã vào cung xin chỉ thị của Hoàng Thượng, lúc này toàn thành hẳn là đã bị phong tỏa, toàn lực lùng bắt Tiên Vu Bằng Phi.”

Chiến Bắc Liệt chậm rãi lắc lắc đầu, nhớ lại lúc Ngũ quốc đại điển, Hoa Thiên và Đông Phương Nhuận có vẻ tâm đầu ý hợp, kẻ tung người hứng, cười lạnh nói: “Lúc này, chỉ sợ hắn đã sớm ra khỏi thành, đi nói với Tiêu Phi Ca và Mạc Tuyên, để bọn họ đuổi theo đoàn sứ giả Nam Hàn, đòi người tử Hoa Thiên.”

“Hoa Thiên?” Mục Dương cả kinh, trừng mắt hỏi: “Gia, Đông Sở và Nam Hàn liên minh sao?”

Lãnh Hạ nhíu nhíu mày liễu, nhớ tới Hoa cô nương không khỏi bật cười, thong dong nói: “Liên minh cũng được mà hỗ trợ cũng thế, Hoa Thiên chính là kẻ e sợ thiên hạ không loạn, chuyện náo nhiệt bậc này sao có thể thiếu hắn, hắn sao lại không thêm vào một cước.”

“Đúng vậy!” Chiến Bắc Liệt nhìn Lãnh Hạ, chỉ cảm thấy mẫu sư tử nhìn thế nào cũng đều đẹp, trong mắt không tự giác nhuốm ý cười, nắm lấy tay nàng gật đầu nói: “Đông Phương Nhuận nhất định sẽ không thu xếp cho Tiên Vu Bằng Phi đi hướng bắc hay hướng đông, hai hướng khác nhất định sẽ có người tiếp ứng, nhất là phía nam, có liên minh không thì cũng khó nói nhưng chuyện kích thích như thế này, Hoa Thiên tuyệt đối lo việc nghĩa không chểnh mảng.”

Nói xong, mày kiếm hung hăng nhíu lại, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn kia, oán khí ngút trời: “Không cho phép nghĩ tới nam nhân khác.”

Nhìn thấy ánh mắt trêu tức của Lãnh Hạ, Đại Tần Chiến thần mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, quệt miệng….. không tự nhiên bổ sung: “Ẻo lả cũng không được!”

==

Lúc Tiêu Phi Ca và Mạc Tuyên nhận được lời nhắn của Chiến Bắc Liệt, không hẹn mà cùng phát ra hai tiếng kêu rên rất mất hình tượng.

Tuy nói Đại Tần không sợ khai chiến, thậm chí có thể nói là một mực chờ khai chiến, nhưng khai chiến thì khai chiến cũng không cho phép Đông Phương Nhuận kia thọc gậy bánh xe.

Trong lúc Bắc Yến Đại Tần xảy ra chiến tranh mà Đông Sở chen vào, đâm một đao sau lưng Đại Tần thì rất khó phòng bị, cho nên dù không muốn đuổi theo cũng phải đuổi theo, kiên quyết không thể để cho tiểu tử Đông Phương Nhuận kia chiếm tiện nghi.

Hai người vừa phỉ nhổ Đại Tần Chiến thần mà lại đi dùng mỹ nam kế, vừa không nề hà gì khởi hành đuổi theo.

Nếu nói Hoa Thiên có mục tiêu gì mà xưng bá thiên hạ, đừng nói là Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ, mà Tiêu Phi Ca và Mạc Tuyên cũng không tin, nhưng Hoa cô nương không có việc gì làm, náo loạn ở cả hai bên, tạo chút trở ngại trên con đường xưng bá của người khác, chơi đùa vui vẻ, cái này tuyệt đối là có thể!

Lúc này, Hoa Thiên đang ngồi trên chiếc xe ngựa siêu cấp huyên náo của hắn, cắn môi, vò khăn, oán hận nhìn một chiếc xe ngựa đang theo sát ở phía sau.

Trên xe ngựa kia chỉ có một người, là Thủy Tiên!

Ngày ấy Thủy Tiên cô nương đuổi đến nơi, không nói hai lời liền nhảy lên xe ngựa, dính lấy hắn không buông, không lúc nào không thấy một đôi mắt bò, lại còn khuôn mặt ra vẻ nữ tính, giọng nói phát buồn nôn kêu ‘Hoa lang’

Ví dụ như bây giờ, mành xe bất ngờ bị gió thổi làm bay lên, lộ ra một khuôn mặt mười phần đàn ông, ném đi một cái mị nhãn, mở miệng gọi: “Hoa lang….”

Hoa Thiên nhất thời run rẩy, có gắng đè ép những thứ đang muốn phun lên từ dạ dày, vén mành xe xuống, oán hận dậm chân, cả giận nói: “Ta vốn còn cảm thấy có vài phần thật có lỗi, nhưng hắn lại dám đối xử với ta như thế, ta nhất định giấu Tiên Vu Bằng Phi thật tốt, chết cũng không trả lại cho ngươi.”

Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, Hoa Thiên hơi vén mành xe lên một chút, nhìn về phía sau, nhất thời cứng đờ người.

Hai con tuấn mã đang phi nước đại song song với nhau, phía trên là Tiêu Phi Ca một thân trường sam và Mạc Tuyên một thân áo trắng thêu đầy tơ vàng, hai người phong trần mệt mỏi đang phi như bay, chạy ước chừng bảy ngày mới đuổi kịp.

Đoàn xe phía trước đã dừng lại, hai người kéo dây cương, cũng cho ngựa dừng lại, thả người nhảy xuống, đứng trước mặt Hoa Thiên, trực tiếp không nhìn ánh mắt hắn vô cùng đáng khinh, như hận không thể nhảy chồm tới hai người, lời ít mà ý nhiều: “Tiên Vu Bằng Phi.”

Lúc này Hoa cô nương đại não đang bất động, nhìn chằm chằm hai người chảy nước miếng, trái nhìn, phải nhìn, hưng phấn không ngừng được, đã sớm vứt những lời nói hùng hồn lúc nãy ra sau đầu, liên tiếp gật đầu.

Ngọc thủ vung lên, từ trên xe ngựa bốn gã sai vặt nhảy xuống, cười cười ném cho Tiêu Phi Ca và Mạc Tuyên hai cái mị nhãn rồi đi đến chiếc xe ngựa cuối cùng.

Hoa Thiên yểu điệu vò vò chiếc khăn, đưa lên che miệng, mắt đảo tới đảo lui, rốt cục hỏi: “A Tuyên, Phi Ca, các ngươi………. các ngươi không nỡ xa ta sao?”

Hai người hít một hơi thật sâu, nhịn!

Hoa Thiên thấy hai người không mắng hắn, thỏa mãn nói lầm bầm hai tiếng, khẽ thở dài, ai oán nhìn bọn họ, nũng nịu nói: “Mỗi ngày ta đều nhớ các ngươi…………”

Hai người gắt gao nắm chặt hai đấm, nhịn!

Hoa Thiên nhếch mày, khẽ vẩy tóc, phong tao vô hạn: “Các ngươi có nhớ ta không?”

Hai người đều nghẹn đến tái mặt rồi, nhịn!

Đúng lúc này, bốn gã sai vặt chẳng những đem Tiên Vu Bằng Phi mang đến mà còn rất tự giác dùng tất thối nhét vào miệng hắn, trói gô lại mang tới đây.

Bịch!

Tiên Vu Bằng Phi bị ném xuống đất, hoảng sợ lắc lắc đầu, hướng Hoa Thiên mà kêu, nghĩ đến nổ đầu mà vẫn không thông, Đông Phương Nhuận không phải đã nói mình đi theo hướng nam rồi sẽ có người tiếp ứng sao? Sao Hoa Quốc cữu mới dẫn mình theo có mấy ngày đã giao hắn lại cho Đại Tần.

Nếu hắn biết Đại Tần bắt hắn lại chỉ bằng một chiêu mỹ nam kế chỉ sợ tức đến hộc máu.

Tiêu Phi Ca xách Tiên Vu Bằng Phi vứt hắn lên lưng ngựa, mặc kệ những tiếng rên rỉ như heo bị làm thịt, sau đó nháy mắt ra dấu với Mạc Tuyên, đi!

Mạc Tuyên nhẹ nhàng thở phào, rốt cục không cần phải tiếp tục đứng đây với ẻo lả này nữa rồi, hai người dùng tốc độ ánh sáng nhảy lên lưng ngựa, đang định đi thì thanh âm kiều mỵ của Hoa Thiên ở phía sau vang lên, khiến hai người nổi da gà toàn thân.

“Phi Ca………… A Tuyên………… Ta không muốn các ngươi đi!”

Tuấn mã đang định khởi hành chợt ngừng vó ngựa.

Mạc Tuyên nhìn về phía Tiêu Phi Ca: Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa!

Tiêu Phi Ca quay đầu lại nhìn Mạc Tuyên: Bây giờ không đánh thì đợi đến khi nào?

Hai người khí thế bừng bừng, như rồng thần mãnh hổ lao tới Hoa Thiên, điên cuồng hành hung!

Chỗ nào đánh được là đánh, liều mạng đánh!

Trong tiếng kêu thét của Hoa Thiên, sau một nén nhang, hai người lại phi thân lên ngựa, roi ngựa vung lên, tràn trề vui sướng giục ngựa phóng đi, để lại phía sau một đám bụi mù trời.

Hoa Thiên vừa ho khan, vừa lau lau bụi đang bám trên mặt, lộ ra khuôn mặt đã bị hủy dung, hai mắt đẫm lệ, cắn cắn khăn tay, nhìn chằm chằm bóng dáng hai người phía trước, vô cùng ủy khuất.

Bỗng nhiên, Hoa cô nương hai mắt trừng lớn, hoảng sợ vẫy vẫy khăn, cao giọng thét chói tai: “Mang nữ nhân kia đi a!”

==

Đại Tần Hoàng cung, ngự hoa viên.

Chiến Bắc Diễn ân cần rót một ly trà cho Tiêu Phượng, quay đầu nhìn về phía Chiến Bắc Liệt đang ngồi ở đối diện nói: “Đã xử lý tốt Tiên Vu Bằng Phi?”

Chiến Bắc Liệt lạnh lùng cười, trong mắt là sự nắm chắc mọi thứ, trầm giọng trả lời: “Đã phế rồi, miệng không thể nói, tay không thể viết, phái người đưa về Bắc Yến, và chứng cứ liên quan đến vụ việc Bắc Yến công chúa Tiên Vu Trác Nhã bị hắc y nhân sát hại, và thổ phỉ là thuộc hạ dưới quyền của Đông Phương Nhuận.”

Tiêu Phượng đang uống trà, lập tức phun hết ra, liên tục ho khan, rồi vỗ đùi cười ha ha: “Nếu Đông Phương Nhuận biết một phen công sức của hắn bị Hoa cô nương kia làm hỏng thì chắc chắn là bị thương không nhẹ đâu.”

Chiến Bắc Diễn sủng nịch vuốt ngực cho nàng, miệng không ngừng nỉ non: “Thai khí! Thai khí a!”

Lãnh Hạ nhếch đuôi lông mày, bưng chén trà lên nhấp một ngụm mới nói: “Đừng coi thường hắn, người này không biết khi nào thì sẽ quay lại đâm ta một đao, khó lòng phòng bị.”

Tiêu Phượng cảm thấy thoải mái rồi, phất phất tay, quệt miệng nói: “Các ngươi nói cái gì vòng vèo khó hiểu, lão nương không hiểu, mệt, quá mệt mỏi!”

“Ngươi đánh giá hắn thật cao.” Chiến Bắc Diễn híp đôi mắt hồ ly, cười gian trá với Lãnh Hạ, rồi nháy mắt mấy cái với Chiến Bắc Liệt, ý tứ: Cẩn thận tức phụ ngươi đi tường.

Chiến Bắc Liệt quay đầu xem thường, Hoàng huynh bề ngoài thì có vẻ trong sáng nhưng thực ra chính là một kẻ trong bụng toàn ý nghĩ xấu, muốn chia rẽ cảm tình của ta và mẫu sư tử sao, còn lâu! Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng cũng quay sang nhìn Lãnh Hạ, không khỏi có vài phần ghen tuông, lại thành một ánh mắt cún con đi lạc!

Lãnh Hạ bật cười, không nhìn cái bộ dạng kia, còn trong lòng thì âm thầm nhớ kỹ món nợ này với Chiến Bắc Diễn.

Bị mẫu sư tử bưu hãn nhớ thương mà còn không biết, Chiến Bắc Diễn tiếp tục vô cùng thích thú gây nên những hành động phá hoại tình cảm của hai người, nhìn về phía Tiêu Phượng rồi bĩu môi, hài tử ta sắp sinh rồi, mà Đại Tần Chiến thần ngươi còn không thu phục được tức phụ mình, thất bại, thất bại!

Nhắc tới điều này, trong lòng Chiến Bắc Liệt cực kỳ chán nản, ánh mắt thỉnh thoảng lại bay qua Lãnh Hạ, đến lúc nào mẫu sư tử mới đồng ý viên phòng!

Ánh mắt lén la lén lút này làm Lãnh Hạ không cần nghĩ cũng biết ý tứ là gì, trực tiếp không nhìn! Ngược lại nhìn về phía Tiêu Phượng, cười nói: “Sáu tháng nữa sẽ sinh nhỉ?”

“Ừm.” Không đợi Tiêu Phượng trả lời, Chiến Bắc Diễn đã vuốt ve bụng nàng, tươi cười thỏa mãn.

Cười xong lại đắc ý đảo mắt qua Chiến Bắc Liệt, bộ dạng hèn hạ mười phần kia làm Chiến Bắc Liệt hận đến ngứa răng, ở trong lòng không ngừng nỉ non, tốt xấu gì cũng là Hoàng đế, không thể đánh, không thể đánh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.