Chương trước
Chương sau
“Ai……….” Tiêu Phượng cúi người nằm lên bàn, giận dữ nói: “Ngự y nói bảy phần là Hoàng tử, lão nương muốn có nữ nhi! Buộc tóc cho nàng, cài châu hoa, mặc váy, mộng này nát rồi, lão nương hận a!”

Chiến Bắc Diễn xoa xoa đầu nàng, giống như sủng khuê nữ, lừa gạt nói: “Nếu ngươi thích cô nương, chúng ta lại sinh, sinh một đội đấu cầu.”

Lừa xong rồi híp mắt lại, lần thứ một trăm hai mươi tám đảo qua Chiến Bắc Liệt, trong mắt là sự miệt thị rất rõ ràng, khóe môi kiêu ngạo đến trắng trợn, nhìn đến mức khiến Chiến Bắc Liệt trong lòng ào ào dậy sóng.

Đại Tần Chiến thần âm thầm an ủi, sư tử một thai có thể sinh sáu, tức phụ lão tử bưu hãn như vậy, sớm muộn gì cũng sinh ra một đội đấu cầu!

A, phi, không phải đội đấu cầu nam!

Chính là sáu tiểu Lãnh Hạ, xinh xắn đáng yêu tư thế oai hùng, hiên ngang xếp thành một hàng, đá cầu!

Nghĩ như vậy, Đại Tần Chiến thần chìm trong ảo mộng tuyệt đẹp, thỏa mãn cười ngây ngô.

“Ngự y! Ngự y!” Đúng lúc này, một tiếng rít gào từ phía xa truyền tới.

Bốn người quay đầu nhìn lại, Chiến Bắc Việt vừa gào thét, vừa hấp tấp chạy đến đây, biểu tình trên mặt như muốn giết người, trong lòng ôm một người mặc áo xanh, nhìn thân hình kia thì chắc là Niên Tiểu Đao.

Một trận gió ào đến, Chiến Bắc Việt đã chạy tới gần rồi, hoảng sợ nói với Lãnh Hạ: “Nhị tẩu, Tiểu Thái Bản……… Tiểu Thái Bản………….. bị hôn mê!”

Lúc này, Niên Tiểu Đao đang nhắm mắt nằm trong lòng Chiến Bắc Việt, hô hấp thì vẫn ổn định, Lãnh Hạ mày liễu nhíu lại, hỏi: “Bình tỉnh một chút, sao lại thế này?”

Chiến Bắc Việt trong mắt tràn ngập hoảng sợ, run rẩy, mồ hôi vã ra như tắm, hai tay gắt gao ôm lấy Niên Tiểu Đao, thở gấp nói: “Nàng…….. nàng vừa nãy còn đánh nhau với ta, ta không đánh lại a, ta đứng yên cho nàng đánh, lúc nàng cầm một băng ghế lên đang định đánh ta thì đột nhiên hôn mê!”

Hắn như ngồi trên đống lửa, gấp gáp nhìn quanh, vừa nhìn vừa nỉ non: “Sao đột nhiên lại hôn mê? Thân thể nàng luôn rất tốt, lúc đánh ta rất có lực, sao lại thế này…………. sao lại thế này? Ngự y! Ngự y đâu! Đều mẹ nó nhanh lên cho ta!”

“Vương gia, cựu thần ở đây, cựu thần đến đây!” Lão ngự y lưng đeo hòm thuốc, thở hổn hển chạy tới.

Chiến Bắc Việt lao lên phía trước, một tay ôm Niên Tiểu Đao thật chắc, một tay túm lấy cổ áo của lão ngự y, quát lớn: “Mau xem mạch cho nàng! Nhanh lên!”

Chiến Bắc Liệt vẫn im lặng đột nhiên đứng dậy túm lấy Chiến Bắc Việt, quát: “Buông ra, ngươi ôm thế này thì xem mạch làm sao được! Tiểu tử, bình tĩnh một chút!”

Chiến Bắc Việt giật mình một cái, bình tĩnh lại không ít, nhanh chóng buông Tiểu Thái Bản ra, khẩn trương nhìn chằm chằm vào cánh tay mà ngự y đang bắt mạch cho nàng, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì!

Ngự y lúc này cũng đang khẩn trương đến cực độ, trong ba chủ tử của hoàng thất Đại Tần, người bọn họ sợ nhất là Chiến Bắc Việt, ‘Bá chủ Đại Tần’ dễ đối phó lắm sao? Làm phật ý cái gì thì chờ bị tiểu vương gia này chỉnh đến chết đi!

Lát sau, lão ngự y thở phào một hơi, trái tim rốt cuộc cũng đập được ổn định, ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống đất, cười nói: “Chuyện mừng a! Vương gia, cô nương này có thai!”

Chiến Bắc Việt trừng mắt trừng mắt trừng mắt, thật lâu sau mới có phản ứng, vui, vui cái gì? Con mẹ nó, Tiểu Thái Bản hôn mê mà lão già nhà ngươi còn nói là chuyện mừng!

Tiêu Phượng lập tức nhảy lên, liên tục vỗ tay hoan hô, trong những tiếng nỉ non ‘Thai khí’ của Chiến Bắc Diễn, nhảy nhót xung quanh Niên Tiểu Đao mấy vòng cười ha hả, Tiểu Thái Bản nhà ngươi, để xem ngươi còn dám nói lão nương là cái sọt nữa không?

Chiến Bắc Liệt trừng mắt, nói lầm bầm hai tiếng, tiểu tử này, dám nhanh hơn lão tử! Không được, nếu không viên phòng được với mẫu sư tử, thì không phải là khiến cho hai huynh đệ này cười đến rụng răng sao?

Chiến Bắc Việt rốt cuộc cũng có phản ứng với vế sau của câu nói, run rẩy chỉ vào Niên Tiểu Đao, ấp úng hồi lâu mà nói không nên lời, trên mặt không biết là kinh hoàng hay vui mừng, có ………. có thai?

Có thai?

Tiểu Thái Bản có thai?

Bổn vương sắp làm cha?

“Ha ha…………. Ha ha ha………………. Ha ha ha ha” Chiến Bắc Việt cười đến kinh thiên động địa, cười làm Chiến Bắc Diễn liên tục trợn trắng mắt, cười làm Chiến Bắc Liệt oán hận nghiến răng.

Đúng lúc này, Niên Tiểu Đao bị một câu có thai của ngự y làm cho tỉnh lại, trong mắt xẹt qua một tia mơ hồ rồi rất nhanh biến thành độc ác.

Chiến Bắc Liệt, Lãnh Hạ, Tiêu Phượng, Chiến Bắc Diễn bốn người cực kỳ ăn ý đồng loạt lui về phía sau, không hẹn mà cùng khoanh tay trước ngực, vui sướng khi người gặp họa, đứng xem trò hay!

“A! Vương bát đản nhà ngươi………..” Niên Tiểu Đao quả nhiên không làm cho bốn người thất vọng, trên trán nổi đầy gân xanh, ngửa mặt lên trời, gầm lên giận dữ: “Ta giết ngươi!”

Niên Tiểu Đao nhảy dựng lên, ánh mắt nhanh chóng đảo qua khắp nơi, đột nhiên sáng ngời, chạy đến một chỗ xa xa ở trong hoa viên, nhặt lên một tảng đá thật lớn, không nói hai lời ném về phía Chiến Bắc Việt!

Bắt chỗ nào, đập chỗ nào!

Chiến Bắc Việt rốt cục bị đau mà tỉnh ra, nhảy còn cao hơn thỏ, vừa ôm đầu, vừa liên tục kêu: “Thai khí! Thai khí a!”

Bốn người đang xem trò hay đều quay người một cái, cực kỳ xem thường, kẻ đạo văn, đáng xấu hổ!

Niên Tiểu Đao càng tức giận, giận đến mặt mũi tái xanh, vừa đập đầu hắn vừa thét to: “Sinh, sinh cái đầu mẹ ngươi, ngươi muốn tìm ai sinh thì tìm! Ngự y! Đưa ta một gói thuốc phá thai, ta không thể làm mất mặt tổ tiên!”

“Ngươi dám!” Chiến Bắc Việt nhất thời trừng mắt, đương nhiên không dám trừng Niên Tiểu Đao, mà là trừng thái y đáng thương,’Bá chủ Đại Tần’ sợ lão bà nhưng lại ỷ thế hiếp người, hung tợn rít gào: “Ngươi mà dám đưa cho nàng, bổn vương liền chặt tay ngươi!”

Niên Tiểu Đao lại nhảy lên mà đập đầu hắn, vọt tới trước mặt lão thái y, kêu gào: “Ngươi dám không đưa ta đánh mặt ngươi thành cái gáo.”

Lão thái y vô cùng hoảng sợ, run rẩy, sắc mặt trắng bệch trắng bệch, thật sự là đáng sợ, Việt Vương và cô nương này, ai dám nói không phải là trời sinh một đôi, đất tạo một đôi?

Phì phò vài tiếng, lão thái y ngã xuống, bị dọa đến mức hôn mê.

==

Đến tận lúc trở về Liệt Vương phủ, trong đầu Chiến Bắc Liệt vẫn còn nhớ đến hình ảnh Chiến Bắc Việt đầu bị đánh đến máu chảy đầm đìa nhưng vẫn cười ha hả, vui vẻ chịu đựng, trong lòng lại càng khó chịu, tiểu tử ngốc kia cũng sắp làm cha!

Khuê nữ của Bổn vương lại phải gọi nhi tử của con thỏ nhỏ thằng nhãi con kia là huynh?

Hắn trộm nhìn Lãnh Hạ, tội nghiệp kêu: “Tức phụ……..”

Lãnh Hạ bĩu môi, tránh sang hai bước, ôm Tiểu Thanh từ trong lồng sắt ra, không thương tiếc chút nào vắt nó lên vai đi ra ngoài Thanh Hoan Uyển, bộ dáng kia, muốn bao nhiêu đàn ông thì có bấy nhiêu đàn ông.

Chiến Bắc Liệt khóe miệng giật giật, chân chó chạy theo, kiên quyết biểu hiện ra thái độ ‘yêu ai yêu cả đường đi’ nịnh nọt nói: “Tiểu Thanh này, thực sự là càng nhìn càng thấy đẹp a!”

Nói xong, hung hăng nhíu nhíu mày, không biết con rắn này là đực hay là cái?

Dám dính lấy tức phụ của lão tử, sớm muộn gì cũng hầm ngươi!

Bị ánh mắt đầy ác ý kia nhìn chằm chằm, Tiểu Thanh nhất thời cảnh giác, đôi mắt co rụt lại, đuôi thì dựng thẳng lên.

Lãnh Hạ vừa quay đầu, Chiến Bắc Liệt đã ngửa mặt nhìn trời, cái gì ta cũng không làm!

Lại quay đầu thì lập tức nhận thấy ánh mắt oán niệm của Đại Tần Chiến thần dừng ở trên người mình, bất đắc dĩ thở dài, lạnh lẽo nói: “Viên phòng……….”

Viên phòng!

Đại Tần Chiến thần hai mắt mở so với trâu còn lớn hơn, lóe sáng lóe sáng,  giống như nhìn thấy viên phòng đang ngoắc tay với hắn, Chiến Bắc Liệt nuốt vào một ngụm nước miếng, chờ Lãnh Hạ nói tiếp.

“Viên phòng………….” Lãnh Hạ mỉm cười, phượng mâu híp lại, vừa vuốt ve Tiểu Thanh, vừa thong thả nói nốt: “Cũng cần phải có tư tưởng, không thể nói viên liền viên.”

Lúc này Lãnh Hạ dám thề với trời, nàng nói như vậy chỉ là muốn thay đổi trọng tâm câu chuyện một chút, muốn Chiến Bắc Liệt hiểu là không nói đến chuyện này nữa, lúc nào có tư tưởng thì sẽ thuận theo tự nhiên.

Nhưng lại không ngờ, Đại Tần Chiến thần vô cùng cố chấp với chuyện này, mày kiếm nhíu lại thành một đường thẳng, hai mắt dại ra cố gắng suy nghĩ, từng bước từng bước một đi ra ngoài, miệng còn không tự giác nỉ non cái gì đó.

Lãnh Hạ dựng thẳng lỗ tai lên nghe, câu nói kia là: “Tư tưởng……….. tư tưởng……….. phải làm sao mới có tư tưởng……”

Trong khi Lãnh Hạ trợn mắt há hốc mồm, vạn phần bất đắc dĩ, Chiến Bắc Liệt lại cằn nhằn đi ra khỏi uyển, vấn đề về tư tưởng bắt đầu lặng lẽ nảy sinh trong óc của Đại Tần Chiến thần.

Ừ, viên phòng cũng cần có tư tưởng, không thể nói viên liền viên, nói cách khác là:

Có tư tưởng, có thể viên phòng!

(Kiri: Trình độ suy diễn của Liệt ca thật đáng bái phục)

Lời tác giả:

Ngày mai xem tiểu Liệt làm sao để có tư tưởng a~

Đề cử: Đặc công hạ đường phi: Một chọi một, nam cường nữ cường, còn có long phượng thai đáng yêu, hôm nay vừa mới kết thúc a~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.