Chẳng lẽ là A Mạc?
“Chủ tử, chúng ta đã tìm thấy lối vào của con đường bí mật rồi, tại sao không đi vào? Chẳng lẽ còn muốn tìm cái gì sao?”, Phù Quang hỏi với vẻ khó hiểu.
Cách đó không xa, Ma chủ nở nụ cười đắc ý, nhẹ nhàng nâng bàn tay trắng nõn lên, tham lam ngửi hương hoa trong tay, thốt lên một câu.
“Ngu ngốc, đương nhiên là nàng đang tìm bản toạ rồi, không tìm thấy bản toạ, sao nàng có thể đi được”.
Cố Thanh Hy đảo mắt nhìn xung quanh, nơi này vắng tanh, không một bóng người, nhưng phía xa đang có ánh lửa phập phùng, cũng không biết có bao nhiêu kỳ thủ đang tìm kiếm bọn họ.
Nàng nhìn con đường bí mật, sau đó lại nhìn về ánh lửa phía xa, cắn răng nói: “Đi thôi”.
A Mạc đi dạo núi Lạc Hồn như trong vườn nhà mình, có lẽ không đợi được nàng sẽ tự rời đi.
Hơn nữa hắn ta biết nhiều con đường bí mật như thế, thân phận còn thần bí khó đoán, có lẽ không ngu ngốc như Diệp Phong, sẽ bị người của Ma tộc bắt lại.
Nói đi là đi, Cố Thanh Hy đi vào trước, Diệp Phong theo sau, Phù Quang đi cuối, cứ thế biến mất ở sâu trong con đường bí mật.
Huyết Sát che trán.
Chủ tử lại bị mất mặt một lần nữa.
Có lẽ lần này chủ tử không còn lý do để biện minh cho nàng nữa rồi.
Chủ tử của hắn ta không tức giận thì thôi, một khi tức giận chắc chắn sẽ máu chảy thành sông, xác chất thành núi.
Bị mất mặt như thế, hắn ta không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-phi-sung-vuong/293126/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.