Gã ta lắc mãi mà không chịu buông xuống, Lạc kỳ thủ nhìn mà sốt ruột.
“Huynh lắc xong chưa?”
“Giục gì mà giục”.
“Huynh nhanh lên đi”.
Lưu kỳ thủ lại lắc một lúc lâu mới buông xuống, nhưng gã ta mãi không dám mở nắp ra.
Tiền cược ván này quá lớn.
Dù ai trong hai người họ thua cũng sẽ táng gia bại sản.
Cuối cùng, Lạc kỳ thủ cắn răng mở nắp.
Gã cho rằng Dịch Thần Phi thắng cả đêm, chắc chắn gã có thể thắng một lần nữa.
Nhưng không ngờ rằng ván này lại là một hai ba, xỉu…
“Sao có thể như thế được, sao lại là xỉu?”, sắc mặt Lạc kỳ thủ thoáng chốc trở nên tái nhợt, không thể chấp nhận kết quả này.
Lưu kỳ thủ và mấy người trong phòng đều trợn tròn mắt.
Bọn họ dụi mắt, vẫn là xỉu.
Thắng rồi… Thắng rồi…
Gã ta thắng rồi sao?
“Trời ạ, đúng là xỉu. Ta thắng rồi, toàn bộ số tiền này đều là của ta”.
“Họ Lưu kia, ngươi gian lận đúng không?”, Lạc kỳ thủ hét to.
Lưu kỳ thủ sa sầm mặt: “Con mắt nào của ngươi thấy ta gian lận? Ngươi có chứng cứ không?”
“Khi nãy ngươi liên tục thua, sao ván này lại thắng được?”
Lưu kỳ thủ giận quá hoá cười: “Ta thắng là do ta ăn gian, vậy khi nãy ta thua nhiều ván như thế, có phải ta nên nói các ngươi ăn gian không?”
“Nói bậy, sao chúng ta có thể ăn gian được?”
“Vậy vì sao ngươi lại nói ta gian lận”.
“Việc này…”
Lạc kỳ thủ nhìn về phía Dịch Thần Phi.
Dịch Thần Phi nhún vai: “Chơi xúc xắc vốn là có thua có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-phi-sung-vuong/293064/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.