Chương trước
Chương sau
“Xin hãy trả lời vấn đề vừa rồi, tại sao ngươi không đi cửa chính, mà lại phải leo cửa sổ?”, trưởng lão nói.
Tiêu Vũ Hiên căm tức nhìn mọi người, hắn ta tự tin nói: “Diệp Phong, ngươi nói cho bọn họ biết tại sao không đi cửa chính đi”.
Tiêu Vũ Hiên cho rằng Diệp Phong tất nhiên sẽ trả lời ngay, nhưng câu trả lời của hắn ta lại là yên lặng.
Trong lòng Tiêu Vũ Hiên hồi hộp, hắn ta quay đầu nhìn Diệp Phong đang im lặng: “Ngươi thật khó hiểu, làm ta gấp muốn chết, mau nói cho mọi người biết lý do leo cửa sổ đi”.
“Không có lý do gì, chỉ là leo cửa sổ nhanh thôi”.
“…”
Mọi người im lặng, đây thì tính là lý do gì chứ?
Hắn ta không tìm được cớ thôi.
Chỉ dựa vào những lời này, mọi người càng tin chắc rằng hắn ta chính là hung thủ.
Dung phu tử chất vấn: “Sau khi rời khỏi Tàng Thư Các, ngươi đã đi đâu? Làm những cái gì?”
“Diệp Phong, ngươi nói với bọn họ đi, dù ngươi nói gì, ta cũng tin tưởng ngươi”, Tiêu Vũ Hiên vẫy vẫy tay, ra hiệu bảo hắn ta trả lời.
Nhưng Tiêu Vũ Hiên lại thất vọng rồi, vì Diệp Phong cũng không nói lời nào.
Tiêu Vũ Hiên giậm chân: “Ngươi có gì giấu giếm khó nói thì cứ nói thẳng đi có phải tốt không? Nếu như ngươi không nói, làm sao chứng minh trong sạch của bản thân”.
“Ta không có lời nào để nói”.
Mẹ kiếp.
Diệp Phong không gấp, hắn ta gấp gáp làm cái gì.
Mọi người bàn luận sôi nổi, nhìn ánh mắt của Diệp Phong mà hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn ta.
“Theo như ta thấy viện trưởng chính là do hắn giết, tên này lòng dạ quá thâm hiểm”.
“Đồ lòng lang dạ sói, viện trưởng đối với ngươi tốt như vậy mà ngươi cũng xuống tay được, thật sự muốn khoét tim ngươi ra xem có phải màu đen hay không”.
“Phu tử, giết chết hắn, báo thù cho viện trưởng là được”.
“Giết hắn thì lợi cho hắn qua, ta thấy trước tiên để hắn chịu mười tám loại cực hình tàn khốc, sau đó chặt bỏ tay chân cho chết”.
“Giết hắn, giết hắn, giết hắn”.
Tinh thần quần chúng trong học viện Hoàng Gia rộng lớn đang phẫn nộ, khí thế rung trời, ngoại trừ Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên đứng về phía Diệp Phong, tất cả những người khác đều chỉ mong xử tử hắn ta ngay lập tức.
Diệp Phong đau đớn nhắm mắt lại, hai tay siết chặt, đối với tình cảnh như vậy dường như đã thành thói quen, chỉ là trong lòng vẫn dâng lên nỗi đau vô hạn không biết làm sao.
“Người đâu, bắt hắn lại”.
Diệp Phong cau mày, hắn ta kiên trì nói: “Ta không có giết viện trưởng, các ngươi có thể giam lỏng ta, có thể giết ta, nhưng phải cho ta chút thời gian, ta còn một số chuyện chưa làm xong”.
“Cho ngươi thời gian để ngươi chạy trốn sao? Đừng hòng mơ tưởng bở, dẫn đi”, Dung phu tử giận dữ nói.
Viện trưởng là người hiền hòa, ở học viện không ít người nhận được ân huệ của ông ta, vì vậy tâm tình của mọi người trong học viện đều rất kích động.
Cố Thanh Hy biết nói nhiều cũng vô ích, trừ phi tìm ra hung thủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.