Chương trước
Chương sau
Dung phu tử lại cướp lời: “Ai biết hắn có mục đích gì?”
“Nếu các ngươi không có chứng cứ, dựa vào cái gì nói hắn có mục đích khác? Trong đại hội đấu văn, hắn đạt được hạng nhì, đây là điều quá rõ ràng, bảo hắn đến học viện học cũng là chỉ ý của hoàng thượng, nếu như Diệp Phong đến học viện học là có mục đích khác, vậy ta có thể hiểu thành chủ mưu đứng đằng sau là đương kim hoàng thượng không?”
Mọi người biến sắc.
“Cố Thanh Hy, ngươi già mồm át lẽ phải, người bọn ta nói rõ ràng là Diệp Phong, liên quan gì đến hoàng thượng?”
“Đúng vậy, lời các ngươi đang nói Diệp Phong đâu có sai, nhưng tại sao hắn tới học viện? Đây chẳng phải là hoàng thượng bảo hắn tới sao, nghi ngờ Diệp Phong thì chẳng khác nào nghi ngờ hoàng thượng?”
Lời nàng nói rõ ràng không chính đáng, nhưng lại khiến người ta không tìm ra một chút sai sót nào.
Trưởng lão Trấn Luật đường chậm rãi mở miệng: “Ngươi nói giờ Hợi canh hai đã rời khỏi Tàng Thư Các, vậy tại sao người gác đêm lại không nhìn thấy ngươi? Ngươi rời đi từ đâu?”
“Ta rời đi từ cửa sổ, có lẽ bọn họ không nhìn rõ”, Diệp Phong trầm ngâm nói.
Người gác đêm phản bác: “Nói bậy, giờ Hợi canh hai ngươi không hề rời đi từ cửa sổ, rõ ràng giờ Hợi canh ba ngươi mới rời đi?”
Cố Thanh Hy nhướng mi cười nhạt: “Vừa rồi ngươi nói viện trưởng giờ Hợi canh hai tới Tàng Thư Các, vậy có lẽ Diệp Phong chân trước vừa đi, chân sau viện trưởng mới tới, lúc ấy các ngươi đang nói chuyện với viện trưởng, nói không chừng cũng không có chú ý tới Diệp Phong đã rời đi”.
Trưởng lão Trấn Luật đường lại nói: “Nếu đúng như vậy, tại sao Diệp Phong không đi cửa lớn, mà phải đi bằng cửa sổ?”
Cố Thanh Hy tặc lưỡi.
Lão già này không hổ là Trấn Luật đường, chữ nào cũng nhìn thấy máu.
Cố Thanh Hy tươi cười ấm áp nhìn về phía Diệp Phong, nàng nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, ngươi nói với bọn họ tại sao rời đi từ cửa sổ, bên trong không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Diệp Phong hơi buồn bã, hắn ta cúi đầu không nói lời nào.
Trấn Luật đường rộng lớn đều là tiếng nói giễu cợt hắn ta.
Tiêu Vũ Hiên oán hận: “Diệp Phong không phải hung thủ, nếu hắn ta là hung thủ thì sao có thể không muốn nghĩ đủ tất cả mọi thứ để mình thoát tội chứ, nhất định hắn ta có nỗi niềm khó nói”.
“Vậy ngươi có thể nói cho bọn ta biết, sau khi người rời khỏi đây đã đi đâu, gặp ai, tại sao nửa đường lại quay về? Theo ta biết, mỗi buổi tối ngươi đều sẽ qua đêm ở nhà, không ngủ lại học viện”.
Tất cả mọi người bao gồm cả Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên đều nhìn về phía Diệp Phong, bọn họ đều đang chờ câu trả lời của hắn ta.
Nhưng khóe miệng Diệp Phong lại giật giật, nhếch lên nụ cười khổ sở, hắn ta nói: “Nhớ đến viện trưởng tìm ta, có lẽ có chuyện lớn gì đó, cho nên ta mới quay lại”.
Lời này không ai tin.
Quá tệ.
Nếu thật sự hắn ta nhớ đến những điều này, lúc ấy sao có thể rời đi từ cửa sổ?
Hắn ta không đi cửa chính mà leo cửa sổ, chứng tỏ lúc ấy nhất định đã xảy ra tình trạng khẩn cấp bất thình lình gì đó, cho nên mới khiến hắn ta không có thời gian đi cửa lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.