Lại nhìn Cố Thanh Hy không chút khách sáo nhận lấy, miệng còn liên tục khen ngợi: “Toàn thân ngọc bích, bóng loáng ấm áp, là một cây sáo tốt”.
Nữ nhân này điên rồi.
Nhậm Hổ chạy từ từ tới, toét miệng cười: “Cây búa này của ta được chế tạo từ huyền thiết trong truyền thiết, cô có thích không? Nếu cô thích thì ta cũng tặng cho cô luôn”.
Cố Thanh Hy ghét bỏ: “Vừa nặng vừa thô kệch, ngươi giữ đi”.
Nhớ lại vừa rồi Nhậm Hổ cầm búa đập chết không ít người Ma tộc, Tiêu Vũ Hiên vô cùng sợ hãi, toàn thân cứng đờ, chỉ sợ Nhậm Hổ sẽ nổi giận đập chết Cố Thanh Hy.
Nhưng hắn ta không ngờ Nhậm Hổ không chỉ không tức giận, ngược lại còn cười ngây ngô: “Cũng đúng, một nữ nhân như cô cầm búa sắt lớn quả thật không đẹp lắm, hay là ta nhờ người khác làm búa sắt nhỏ cho cô nhé?”
Ặc…
Tình huống này là thế nào?
Tu La Môn dễ nói chuyện vậy sao?
Cố Thanh Hy không thèm nhìn Nhậm Hổ, bước tới trước mặt Phù Quang.
“Ngươi tên là gì?”
“Phù Quang, Phù trong thăng trầm, Quang trong ánh sáng”, đây là tên mà môn chủ đặt cho hắn ta, nhiều năm qua mọi người trong môn vẫn còn hâm mộ hắn ta được môn chủ ban tên.
“Phù Quang, một cái tên rất hay, tia sáng trong thế giới thăng trầm”.
Phù Quang khẽ run, mắt không khỏi đỏ hoe.
Tia sáng trong thế giới thăng trầm…
Hồi đó lúc môn chủ đặt tên, cũng nói như vậy.
Hắn ta có chút kích động, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn, vừa định nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-phi-sung-vuong/292979/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.