Chương trước
Chương sau
Trước sự kiên định của Tịch Băng, mọi người đều phải bó tay ra về và ngay cả bà Lâm Nhã cũng vậy.

Hôm trước phải trực, hôm qua thức trông cô cả đêm, thế nên bây giờ trong người có chút mỏi mệt do thiếu ngủ.

Tịch Băng nằm lướt điện thoại trên giường chờ đợi Mục Quán Phi quay lại, mọi chuyện đều ngay ý muốn nên cô cảm thấy rất vui, miệng cứ cười tủm tỉm.

Bỗng nhiên, Kỷ San gọi đến, cô nhanh chóng nghe máy: ”A lô.”

[Khi nào cậu xuất viện, mẹ cậu về chưa?]

“Sáng mai, mẹ mình về lúc trưa.”

[Cậu ở viện với mẹ à? Mà nè, cậu với Mục Quán Phi sao rồi? Lúc mình về, cả hai nói gì với nhau?]

Tịch Băng lại cười thích thú, nghĩ đến phải biết ơn Kỷ San, nếu cô ấy không nhiều chuyện thì làm sao cô biết đoạn đối thoại giữa anh và Thẩm Khuynh, mối quan hệ của cả hai cũng không tiến triển nhảy vọt đến thế.

Nhất định phải khao Kỷ San một chầu!

“Mình ở viện với anh ấy, chúng mình đã chính thức quen nhau... haha.”

Cạch.

Mục Quán Phi về nhà tắm rửa và sau đó tiếp tục đến bệnh viện, vừa vào đã nghe Tịch Băng nói chuyện điện thoại cười đùa, tích cực và tiêu cực với cô thực sự quá mong manh.

“Vậy nha, ngày mai nói tiếp, mình bận rồi.”

Thấy anh đã đến, Tịch Băng lập tức cúp máy và đặt điện thoại xuống bàn, vẫy tay bảo anh lại gần với mình.

“Nói xấu anh à?”

Tịch Băng nghệch mặt, sau đó lườm yêu Mục Quán Phi một cái, trả lời: “Chỉ là anh quan trọng hơn.”

Mục Quán Phi lắc đầu, lên tiếng: “Chẳng ai như em cả, về nhà không muốn, muốn ở bệnh viện.”

Tịch Băng ngồi dậy, nhích tới đến gần với anh, sau đó đưa tay câu cổ, nói: “Nếu về nhà thì anh có sang ngủ cùng không?”



Mục Quán Phi thực sự hít thở không thông với Tịch Băng, đứng hình nhìn cô mất mấy giây rồi nhẹ nhàng kéo cánh tay của cô xuống, lạnh giọng gọi: “Băng!”

“Sợ em sẽ ăn thịt anh à?”

Tịch Băng nhất quyết không tha, tấn công dồn dập đối phương. Cô mà, có chuyện gì không dám làm đâu chứ, Mục Quán Phi nên sợ cô dần dần là vừa.

“Ngủ đi, đừng ăn nói lung tung nữa!”

Mục Quán Phi nhổm người định đứng lên, nhưng chưa gì đã bị Tịch Băng giữ lại, hỏi: “Anh đi đâu?”

“Anh tắt đèn.”

Nói vậy, Tịch Băng mới chịu buông ra, nhưng sau khi tắt đèn dường như anh không có ý định sẽ quay lại giường bệnh của cô, mà tiến thẳng đến sofa trong phòng.

“Quán Phi.”

“Hửm?”

“Lại giường ngủ cùng em đi, em không có làm gì anh đâu.”

Mục Quán Phi nhất quyết không nghe, ngã người nằm dài xuống sofa, để tay gối đầu cho dễ ngủ.

“Quán Phi.”

“..."

“Anh à.”

Tịch Băng hậm hực nhăn nhó và vùng vằng hai chân, Mục Quán Phi có phải đàn ông không vậy, cô đã bật đèn xanh cho anh vượt chạy vậy mà lại đứng yên, người gì vừa nguyên tắc vừa cổ hủ.

Tức tối nằm xuống, nhắm mắt cho nguôi phần nào cơn giận trong lòng. Bỗng dưng, khoảng 20 phút sau, người đàn ông ấy mở mắt hành động giữa không gian yên ắng, ngồi dậy và chậm rãi tiến lại chiếc giường, nhìn cô thật lâu xong rồi kéo chăn đắp lên cẩn thận và điều chỉnh nhiệt độ trong phòng.

Trước khi quay lại sofa, Mục Quán Phi nhẹ nhàng cúi xuống, đặt nụ hôn ngọt ngào vào trán của Tịch Băng. Rõ ràng anh có thể công khai, nhưng chẳng hiểu sao anh thích âm thầm, như cách anh yêu cô.



Dứt nụ hôn, luyến lưu nhìn cô thêm vài giây, sau đó xoay người định quay lại sofa.

Thế nhưng, bàn tay của anh lập tức bị ai đó nắm lấy, Tịch Băng vừa cười vừa nói: “Em bắt gặp rồi nha.”

Mục Quán Phi ho khan mấy cái, hỏi: “Chưa ngủ à?”

Tịch Băng vẫn cười, ngồi dậy trả lời: “Ngủ thì làm sao biết anh lén lút hôn em.”

Tịch Băng cô cũng chẳng hiểu nổi anh, trong khi cô chủ động dâng lên thì anh bỏ trốn, nhưng lại rình rập hôn cô.

Đột nhiên, Mục Quán Phi lần nữa cúi xuống, không hôn vào trán hay gò má, dứt khoát áp thẳng lên đôi môi xinh xắn của Tịch Băng, bàn tay còn đưa ra phía sau giữ lấy sau gáy, nhẹ nhàng mút máp và tuy có phần trục trặc nhưng lại đong đầy tình cảm.

Nụ hôn nồng nàn tiếp tục dây dưa, Tịch Băng nâng một tay của mình câu lấy chiếc cổ của anh, đáp trả từng cái chuyển động, dần dần cả hai đã phối hợp ăn ý với nhau.

Phải mất một thời gian khá lâu, lần hôn sâu đầu tiên mới kết thúc. Trong không gian ánh sáng mờ mờ ảo ảo, đâu nhận ra da mặt của cả hai đều đỏ ửng, chỉ nhận biết nhịp thở của đối phương đang hỗn loạn và dồn dập.

Tịch Băng cười tủm tỉm, nói: “Thích thật!”

“Ngủ đi, đừng dụ dỗ anh nữa!”

“Ngủ cùng em đi, em hứa nằm yên.”

Mục Quán Phi hít vào thở ra, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Sau đó, anh nuông chiều lên giường nằm ngủ cùng cô và Tịch Băng cũng giữ lời hứa nằm yên, chỉ là ôm anh chặt kín.

“Băng, chúng ta tiến triển khá nhanh phải không?”

Tịch Băng khẽ cười, nằm im trong vòng tay ấm áp, trả lời: “Em còn cảm thấy chúng ta quá chậm.”

Tâm lý của Mục Quán Phi điêu đứng, nhất thời không thể phản ứng.

Sau đó, Tịch Băng nói tiếp: “Anh dọn đến nhà của em ở đi Quán Phi, vừa gần bệnh viện và chúng ta có nhiều thời gian bên nhau. Anh đi làm suốt từ ngày đến đêm, vậy khi nào mới dành cho em?”

“Tịch Băng, anh và em chỉ mới bắt đầu thôi đó, em không sợ sao?”

“Em đã xác định anh là người đàn ông của em, và sau này tuyệt đối không hối hận.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.