Tuy nói rằng 20 phút nữa quay lại phòng bệnh, nhưng phải gần 40 phút Mục Quán Phi mới đến tìm Tịch Băng, do anh chạy xe mua bánh và trái cây mang vào cho cô.
Mở cửa ra, Mục Quán Phi đứng hình hoang mang khi nhìn thấy bà Lâm Nhã, bà ấy đang gọt trái cây và vừa nói truyện với cô. Theo anh suy đoán thì người phụ nữ trung niên này rất có khả năng là mẹ cô.
“Anh Quán Phi.”
Tịch Băng cất giọng, sắc mặt tươi tắn, nụ cười luôn luôn xuất hiện trên môi cô gái, có lẽ hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời của cô ấy.
“Chào bác ạ.”
“Ừ.”
Mục Quán Phi cúi đầu chào hỏi, xoay người đóng cửa và sau đó chậm rãi bước vào.
Bà Lâm Nhã đứng lên và đặt dĩa trái cây lên bàn, nhường ghế cho anh.
“Con ngồi đi.”
“Dạ thôi, bác ngồi đi, con đứng được rồi ạ.”
Tịch Băng bật cười, sau đó lên tiếng: “Mẹ, đây là bạn trai của con, Mục Quán Phi. Anh, đây là mẹ của em.”
Mục Quán Phi lần nữa cúi đầu, thú thật thì tay chân của anh đang run, chỉ là dần nén để không quá lộ liễu.
Đây là lần đầu tiên ra mắt mẹ người yêu, nên có chút bỡ ngỡ và căng thẳng.
“Quán Phi, chắc con cũng biết được hoàn cảnh gia đình của bác. Tiểu Băng từ nhỏ thiếu thốn tình cảm và sự quan tâm, nên bác chỉ mong con yêu thương thật lòng và chăm sóc tốt cho con bé.”
“Chắc chắn rồi ạ, bác có thể an tâm.”
Cốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-nhiet-yeu-anh/3326852/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.