Vừa cởi chiếc mũ bảo hiểm, vừa giải thích: “Em thực sự nhớ nhầm mà, chứ có cố ý đâu mà anh nổi giận.”
“Tôi về!”
“ A khoan...”
Tịch Băng ôm chặt cánh tay giữ lại khi Mục Quán Phi chuẩn bị rời khỏi, lại hỏi: “Anh biết đường về nhà không? Hay là em theo anh để hướng dẫn.”
Mục Quán Phi nhíu mày, đầu óc bắt đầu xoay vòng mất khoảng mấy phút sau câu nói của cô.
“Rồi tôi lại đưa em về?”
Tịch Băng đưa mặt gần kề, tà mị trả lời: “Nếu anh đồng ý thì em có thể ngủ lại, trước sau gì chúng ta cũng...”
Mục Quán Phi lập tức ngửa đầu về phía sau tránh né, cắt đứt câu nói của cô: “Tịch Băng, đủ rồi!”
Cô bĩu môi, trong lòng nghĩ: “ Khoái muốn chết mà bày đặt sỉ diện, ra vẻ thanh cao.”
Sau đó, Tịch Băng cầm chiếc mũ bảo hiểm của mình đưa cho anh.
“Đưa tôi làm gì?”
“Ngày mai em không cần phải mang theo.”
Mục Quán Phi tiếp tục chau mày tỏ vẻ khó chịu, nhân lúc cơ hội anh không phòng bị, cô lập tức tấn công bất ngờ. Tịch Băng chòm người về trước, mạnh dạn chủ động hôn môi đối phương.
Chụt.
Ngay sau đó cô vội vàng chạy đi, đạt được mục đích nên hứng khởi và vui sướng vô cùng. Được một đoạn mới xoay lại đưa tay lên cao vẫy chào, lớn giọng vọng ra: “Tạm biệt, đừng nhớ em quá mà mất ngủ đấy!”
Cả người của Mục Quán Phi cứng đờ, đầu óc trống rỗng và mụ mị trước nụ hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-nhiet-yeu-anh/3326841/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.