Vừa cởi chiếc mũ bảo hiểm, vừa giải thích: “Em thực sự nhớ nhầm mà, chứ có cố ý đâu mà anh nổi giận.”
“Tôi về!”
“ A khoan...”
Tịch Băng ôm chặt cánh tay giữ lại khi Mục Quán Phi chuẩn bị rời khỏi, lại hỏi: “Anh biết đường về nhà không? Hay là em theo anh để hướng dẫn.”
Mục Quán Phi nhíu mày, đầu óc bắt đầu xoay vòng mất khoảng mấy phút sau câu nói của cô.
“Rồi tôi lại đưa em về?”
Tịch Băng đưa mặt gần kề, tà mị trả lời: “Nếu anh đồng ý thì em có thể ngủ lại, trước sau gì chúng ta cũng...”
Mục Quán Phi lập tức ngửa đầu về phía sau tránh né, cắt đứt câu nói của cô: “Tịch Băng, đủ rồi!”
Cô bĩu môi, trong lòng nghĩ: “ Khoái muốn chết mà bày đặt sỉ diện, ra vẻ thanh cao.”
Sau đó, Tịch Băng cầm chiếc mũ bảo hiểm của mình đưa cho anh.
“Đưa tôi làm gì?”
“Ngày mai em không cần phải mang theo.”
Mục Quán Phi tiếp tục chau mày tỏ vẻ khó chịu, nhân lúc cơ hội anh không phòng bị, cô lập tức tấn công bất ngờ. Tịch Băng chòm người về trước, mạnh dạn chủ động hôn môi đối phương.
Chụt.
Ngay sau đó cô vội vàng chạy đi, đạt được mục đích nên hứng khởi và vui sướng vô cùng. Được một đoạn mới xoay lại đưa tay lên cao vẫy chào, lớn giọng vọng ra: “Tạm biệt, đừng nhớ em quá mà mất ngủ đấy!”
Cả người của Mục Quán Phi cứng đờ, đầu óc trống rỗng và mụ mị trước nụ hôn bất ngờ của Tịch Băng, đến khi nghe âm thanh anh mới lấy lại được chút thần trí, ngẩng sang nhìn cô đang từng bước khuất xa.
Bất giác đưa tay chạm nhẹ vào bờ môi khô khan, nhịp tim đập nhanh đến bất thường, chẳng lẽ anh phải quay lại bệnh viện tự khám cho mình?
_Tịch Gia.
Bà Vân Hoa là người vợ sau của ông Tịch, sinh cho ông hai người con, một gái và một trai, là Tịch Tiểu Mễ và Tịch Thiên.
Tịch Tiểu Mễ chỉ cách Tịch Băng hai tuổi, sau khi ly hôn ông đã kết hôn với bà ta và sinh con, mong muốn Tịch Gia chính là có con trai để nối dõi tông đường.
Tịch Thiên chào đời, đã định sẵn là người thừa kế gia tộc, nhắm giữ trong tay 50℅ cổ phần tập đoàn Tịch Thị, 15℅ còn lại chia đều cho ba cô con gái.
Lúc này, trong phòng ngủ riêng của Tịch Tiểu Mễ, cô ta lên tiếng nói với bà Vân Hoa: “Mẹ, hôm nay ba và bác Lý bàn tính hôn sự cho Tịch Băng và anh Khải.”
Bà ta nhoẻn miệng, sửa lại chiếc nhẫn kim cương trên tay cho ngay ngắn, đáp lại: “Tịch Băng không đồng ý đâu, nó ngu lắm, suốt ngày chạy theo Mục Quán Phi, một thằng bác sĩ quèn mới tốt nghiệp.”
“Nhưng ba nghiêm túc lắm, khi nãy còn gọi cho Tịch Băng và Tịch Chi cuối tuần về nữa.”
Tịch Tiểu Mễ thực sự không cam lòng khi cô được gả cho Lý Khải, một gia tộc có tiếng tại thành phố A, anh ta còn rất điển trai và phong độ.
Cô ta lay lay cánh tay của mẹ mình, nũng nịu nói: “Mẹ nói với ba đi, Tịch Băng không chịu thì con thay thế chị ta kết hôn.”
Nhắc đến là bà buồn rầu, ai mà không mong muốn gả con gái cho gia đình có điều kiện tốt như Lý Khải, cũng đâu phải là chưa từng đề cập với ông, đã rất nhiều lần nhưng ông ta đều bác bỏ.
“Quan trọng là ba con không đồng ý và Lý Khải thích Tịch Băng.”
Sắc mặt của Tịch Tiểu Mễ xụ xuống hậm hực, cảm thấy bất bình và không công bằng trong cách đối xử, lên tiếng: “Cái gì tốt ba cũng dành cho Tịch Chi với Tịch Băng, phải Tịch Chi không cương quyết phản đối và có thai với Châu Chí Long, thì giờ đã là thiếu phu nhân Hắc Gia.”
“Hai chị em nó ngu ngốc như nhau.”
Nói đến đó, sắc mắt của bà ta sáng rực hẳn lên, nói tiếp: “Tiểu Mễ, việc con cần làm bây giờ là khiến cho Lý Khải thích con, như vậy dù ba con hay Tịch Băng có đồng ý cũng vô nghĩa.”
“Làm rồi, nhưng anh ta không để ý.”
Tức!
Rõ ràng Tịch Tiểu Mễ cô đâu thua kém Tịch Băng về điểm nào chứ.
Lý Khải cũng chẳng phải dạng tử tế, anh ta đào hoa, phong lưu, chuyện tình ái rầm rộ trên các diễn dàn.
Chỉ là không hiểu tại sao anh ta lại chọn dừng chân ở Tịch Băng?
“Không, con không cam tâm!”
Mười một giờ đêm, Tịch Băng gập lại chiếc Laptop sau mấy giờ đồng hồ liên tục làm việc, dựa người về sau chiếc ghế thở ra một hơi mệt nhọc, đột nhiên trong đầu xuất hiện hình ảnh tối nay khiến cô không thể không cười hạnh phúc.
Sau sáu năm công khai theo đuổi, có lẽ tối nay là lần đầu tiên Mục Quán Phi chịu hợp tác, những lần trước cô đều tự mình ra về với sự thất vọng và buồn tủi.
Tịch Băng cầm cốc nước ấm lên uống, sau đó lấy điện thoại và bước lại chiếc giường êm ái, thơm tho của mình, mỉm cười tủm tỉm nhắn tin gửi đến cho anh.
“Anh ngủ chưa? Chắc khó ngủ vì nụ hôn của em, đúng không?”
Mười phút trôi qua nhưng không nhận được phản hồi, Tịch Băng mất kiên nhẫn gửi thêm dòng tin nhắn: “Trốn em hả?”
Rồi đến hai mươi phút sau, sắc mặt của cô trầm xuống buồn bã rời đi khỏi giường, dùng điều khiển mở rèm để nhìn ngắm cảnh vật về đêm, tiến lại chiếc ghế bành ngồi xuống suy tư, ôm ấp điện thoại trong tay với hy vọng Mục Quán Phi sẽ hồi âm tin nhắn của mình.
Mười hai giờ đêm, cô bấm số gọi điện cho anh, phải đến lần gọi thứ ba anh mới chịu nghe máy.
[Có chuyện gì?]
“Là anh không thấy hay không muốn trả lời?]
[...]
“Đồ hèn nhát, đồ không có bản lĩnh đàn ông, anh có giỏi thì yêu lại em xem...”
Anh gằn giọng, cắt đứt câu nói: [Tịch Băng!]
Tịch Băng âm thầm rơi lệ, giọng nói có chút nghẹn nghẹn ở cổ: “Mục Quán Phi, sáu năm rồi, anh không rung động với em một chút nào sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]