Bệnh viện E, Mục Quán Phi vừa mở cửa phòng bước ra đã nhìn thấy Tịch Băng ngồi đợi bên ngoài. Anh chau mày, nặng nhọc thở ra một hơi, hỏi cô: “Tôi đã bảo em về.”
Tịch Băng hớn hở đứng dậy, bước lại vỗ vào vai anh, hiển nhiên trả lời: “Em chờ anh đưa em về!”
Mục Quán Phi quay ngược vào phòng, đóng cửa cái rầm ngăn cách không gian, một người bên ngoài và một người bên trong.
Lúc còn ở Mỹ du học, ba hoặc bốn tháng Tịch Băng mới sang làm phiền vài hôm, chỉ có nhắn tin và gọi điện thường xuyên. Thế nhưng, từ khi anh trở về, cô ngày ngày đến bệnh viện, miết nơi đây đồn thổi rằng cô và anh đang quen nhau.
Rõ ràng, cô có thể từ tập đoàn Tịch Thị bắt taxi về thẳng chung cư của mình. Nhưng không, Tịch Băng luôn làm những chuyện cồng kềnh như thế, bắt taxi đến bệnh viện rồi ngồi đợi anh đưa về, đuổi mãi và viện lý do phải trực cả đêm cô mới chịu rút lui.
Bụp.
Tịch Băng đưa tay vỗ vào cánh cửa, lớn giọng nói: “Anh đừng hòng gạt em nữa!”
Mục Quán Phi nói vọng ra: “Đêm nay tôi phải trực.”
Hừm!
“Đi làm được hai tháng, anh trực hết hai tháng à?”
“...”
Người bên trong không tiếp tục phản hồi, Tịch Băng ngẫm nghĩ giây lát, trong đầu lóe lên kế hoạch.
Cô chúm chím mỉm cười, lên tiếng: “Anh trực thì em về, vừa lòng chưa?”
Mục Quán Phi có chút ngờ vực nên sau đó mở cửa xem thử, thực sự Tịch Băng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-nhiet-yeu-anh/3326840/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.