Giọng của Thẩm Vọng thuộc kiểu trầm thấp, êm tai, rất dễ nhận biết.
Ngữ điệu bình thản quen thuộc, dù lạnh nhạt, nhưng trong tức khắc lại có thể xoa dịu bầu không khí cô đơn cùng với nỗi ấm ức đang cuồn cuộn trong lòng. Không khỏi khiến bản thân muốn lại gần mà dựa dẫm, tìm kiếm sự che chở.
Chiếc bóng đổ dài trên đường dần tiến lại gần.
Tống Cẩm Dư quay đầu lại, nhìn thấy không xa là thân hình cao xấp xỉ Thẩm Vọng, sáng sủa đẹp trai, cậu chàng với mái tóc màu nâu đậm lịch sự mỉm cười nhìn cô.
Cậu ta dùng khuỷu tay chọc vào vai Thẩm Vọng: "Cô gái nhỏ nhìn cậu kìa, Thẩm Vọng".
Thẩm Vọng: "..."
Tống Cẩm Dư: "..."
Chân Thẩm Vọng thật sự rất dài, 2 nam sinh sải những bước lớn, cho dù đi về phía cô cũng có vẻ vô cùng nhàn nhã.
"Bài tập hè làm xong cả chưa?". Tầm mắt rơi xuống khuôn mặt nhỏ, Thẩm Vọng cong cong khóe miệng hỏi.
Tống Cẩm Dư cười khẽ, gật đầu: "Ưm!... Làm xong rồi".
Giang Diễn đứng cạnh Thẩm Vọng toan mở miệng nói lời sâu xa.
Tống Cẩm Dư đã nhã nhặn nhìn cậu ta nói: "Cảm ơn cậu đã giúp đỡ tớ photo bài tập, buổi trưa mời cậu ăn cơm nha".
Giang Diễn nhếch miệng cười, làm sao cậu ta dám đồng ý đây.
Thẩm Vọng với khuôn mặt liệt của mình, lạnh lùng nhìn cô: "Không cần mời. Tôi mời rồi. Đừng khách sáo".
Tống Cẩm Dư: "..."
Giang Diễn: "..."
"Cũng phải cảm ơn cậu đã giúp đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-nhiet-khi-yeu/3350946/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.