Ôn Nghi San "ò" một tiếng rồi gật đầu, nhoài người lên bàn cô hỏi: "Mã số báo danh của cậu là bao nhiêu thế, lớp 7 là lớp trọng điểm, số báo danh sắp xếp theo thành tích. Tớ là số 18".
Tống Cẩm Dư cười: "Tớ số 49".
"Lớp chúng tớ trước đây vốn dĩ có 48 người, hóa ra trực tiếp sắp xếp như vậy đó hả, quá không công bằng rồi". Ôn Nghi San tỏ vẻ bất bình thay cô, trên mặt lại thoáng hiện ra nét cười kì lạ.
Tống Cẩm Dư lấy ra giấy nháp, nhàn nhạt nói: "Ban đầu nếu sớm biết ở đây số báo danh tăng lên theo thành tích, thì tớ đã cùng cậu chuyển đến Trung học số 1 rồi. Không cần chuyển lưng chừng như vậy".
Ôn Nghi San giữ nguyên nụ cười khó hiểu trên khuôn mặt, giọng điệu không liên quan gì đến mình nói: "Có điều chuyển cũng đã chuyển rồi, chỉ mong cậu theo kịp tiến độ của bọn tớ".
"Trung học phổ thông không hơn Trung học cơ sở là mấy, giáo viên giảng bài như ngồi hỏa tiễn, lơ đãng một chút liền nghe không hiểu".
"À phải rồi, 9 ngày nữa có bài kiểm tra đầu năm học, cậu phải làm sao a?"
Ôn Nghi San vừa nói vừa quay người lại lấy sấp bài tập đã làm của mình: "Cậu có muốn cầm chép không?"
Tống Cẩm Dư chưa bao giờ yêu thương Thẩm Vọng như lúc này.
Khóe miệng cô trong vô thức liền cong cong, từ balo lấy ra sấp bài tập, nói: "Tớ làm rồi, là cái này phải không?". Nha𝗇h 𝓶à khô𝗇g có quả𝗇g cáo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-nhiet-khi-yeu/3348602/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.