Tay của anh ta nắm lấy tay của tôi, để lên vai của anh ta, cùng lúc đó hai tay của anh ta ôm lấy eo của tôi, khoảng cách quá gần. Tôi nghĩ, nếu như anh ta có hô hấp, có hơi thở ấm áp thì sẽ bồng bềnh trên chóp mũi của tôi.
Anh ta yên lặng nhìn tôi, một câu cũng không nói, cuối cùng hai tay anh ta dùng lực, đem tôi ôm lấy, trực tiếp đi lên phòng ngủ trên lầu. Lần này anh ta không ôm tôi tới phòng đặt quan tài mà là một gian phòng ngủ bình thường rộng rãi.
Phong cách châu âu, một cái giường rộng lớn màu trắng sữa, cột cửa sổ sát đất cao từ sàn đến trần, một tấm rèm cửa màu xanh lam ở trong gió nhẹ thổi phất, giống như sóng biển phập phồng không ngớt, tầng tầng trùng điệp, vô cùng đẹp mắt.
Tôi bị anh ta nhẹ nhàng đặt lên giường, sau lưng chạm được vào ga giường mềm mại, cả người co rụt lại, rất sợ anh ta sẽ làm gì đó, nhưng anh ta chỉ giúp tôi kéo lại chăn.
Dị Tư Ẩn: “Em sợ cái gì?”
Tôi: “Sợ anh đột nhiên biến thành cầm! Thú.”
Anh ta cười nhẹ một tiếng, nhìn thấy trong mắt tôi có vài tia trêu tức.
Dị Tư Ẩn: “Nghỉ ngơi cho tốt đi, bây giờ tôi cầm! Thú không được.”
Loading...
Nói xong anh ta đứng thẳng dậy, quay người bước về phía cửa.
Tôi: “Anh muốn đi đâu?”
Dị Tư Ẩn: “Xử lý sự tình, lo lắng cho tôi?”
Tôi: “Không có.”
Dị Tư Ẩn: “Khẩu thị tâm phi.”
Sau bốn chữ đó thì anh ta bước ra ngoài cũng đem cửa đóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-manh-minh-phu-dung-lam-bay/1737930/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.