Rất đau! Thật sự rất đau... 
Tuyệt vọng cùng với thống khổ, phía trước không nhìn thấy một tia ánh sáng, không nghe được một tiếng động gì, tại sao chỉ có một mình cậu, một mình... Tại sao nổi ám ảnh kia vẫn cứ hiện lên? 
Có ai? Có ai có thể tới cứu cậu không? Khải Nhạc bất lực duỗi tay lên không trung cùng suy nghĩ sẽ bắt được cái gì đó, cứ thế để như vậy rất lâu... Rất lâu... 
Cuối cùng có người nắm lấy tay của cậu, đó là bàn tay rất to, từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp. 
Khát, cổ họng như muốn bốc cháy, Khải Nhạc thì thào: "Nước... Tôi muốn uống nước..." 
Đột nhiên, bên môi nếm được một thứ ướt át, là nước! Khải Nhạc giống như đang khát khô lạc giữa sa mạc, vì khát nước khiến cho cậu vô thức mà dốc sức liều mạng uống. 
"Khải! Mau tỉnh lại... Đừng ngủ tiếp nữa, nghe lời..." Lờ mờ tỉnh dậy, hình như có ai ghé vào lỗ tai cậu thì thầm. 
"Ưm..." Lông mi Khải Nhạc nhẹ run lên một cái, không thích ứng được ánh sáng, thật vất vả mới chậm rãi mở mắt, chật vật tỉnh lại. 
"Khải! Em đã tỉnh?" Vang lên bên tai một thanh âm mừng rỡ, nhưng người này mừng rỡ, còn tâm Khải Nhạc lại giống như người đột nhiên bị tạc cả một chậu nước lạnh như băng, cậu hoảng sợ mở to hai mắt nhìn Oropesa Seth. 
"Khải, em xảy ra chuyện gì?" Phát giác được Khải Nhạc khác thường, Oropesa Seth nghĩ là cậu không thoải mái ở đâu đó, đưa tay muốn sờ trán của cậu, Khải Nhạc nghiêng người né tránh, lùi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-luyen-pharaoh-vuong/585159/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.