“Khải, thực xin lỗi!” 
Đây là hắn lần đầu tiên trong đời hắn xin lỗi một người, Oropesa Seth thương tiếc xoa xoa khuôn mặt Khải Nhạc, lau đi nước mắt của cậu, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của cậu. 
“Đừng… Đi ra…” Khải Nhạc nhịn đau cắn răng nói, nước mắt cũng chảy xuống. 
“Không được, vẫn chưa xong.” Oropesa Seth đau lòng nhìn Khải Nhạc, quá trình giải độc còn chưa xong, huống chi hắn hiện tại không muốn dừng lại. 
“Xin anh… Anh, buông tôi ra…” Khải Nhạc nức nở nói. 
“Khải! Nghe lời ta, nhẫn nại một chút, như vậy mới có thể giải độc trong người em.” 
Khải Nhạc bị một cơ thể cực đại vây lấy, lửa nóng khoái cảm tăng lên, Oropesa Seth từ từ động thân một cái, thâm nhập trong cơ thể Khải Nhạc. 
“Không… Tại sao lại làm như thế với tôi? Đừng… Tôi muốn trở về… Baker… Ô Nạp Tư… Cứu tôi…” Không gì so sánh nổi đau đớn hiện tại, cảm giác thổ thẹn ăn mòn thật sâu lấy tâm Khải Nhạc, cậu đã hoàn toàn không nghe Oropesa Seth nói cái gì nữa, càng không biết mình đang nói cái gì, toàn thân cậu run rẩy, giống như con cá đang bị mắc cạn, ở trên bờ bất lực mà vẫy, hi vọng được cứu vớt… 
“Em nói cái gì?” 
Trở về? Baker? Ô Nạp Tư… Tâm Oropesa Seth như bị quả chùy đánh vào, như từ đám mây ngã xuống, hắn cường ngạnh nắm lấy cằm Khải Nhạc, đem mặt của cậu nhìn hắn, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng lấy cậu nói: “Khải! Em nhìn cho rõ, người ở trước mặt em chính là ta, vua của Ai Cập Pharaoh Oropesa Seth.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-luyen-pharaoh-vuong/585158/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.