“Em ấy đang cấp cứu trong tình trạng xấu, hôn mê, suy hô hấp do mất nhiều máu. Lẽ ra con nên làm tốt hơn để tình hình của vợ con không xấu tới mức như vậy.Sau tất cả, những gì Hứa Khải Uy có thể thốt ra toàn là lời tự trách với chất giọng trầm khàn đầy khổ sở, khiến mọi người nghe xong lòng càng bất an, càng thương cho anh.
Hứa Kim Hoàn bước tới ngồi cạnh con trai mình, an ủi anh bằng cái vỗ vai thấu hiểu.
“Ba biết lúc đó con đã làm tốt hết mọi thứ để giảm bớt mức độ nghiêm trọng cho con bé, nên đừng tự trách bản thân nữa, rồi mọi chuyện sẽ ổn thỏa, tiểu Ny sẽ bình an tỉnh lại.
Thấy con trai dằn vặt, đau khổ, người làm mẹ như Ngô Ái Dân cũng đau lòng hơn bất cứ ai, bà cũng lo lắng, thương cho đứa con gái của mình, nhưng nào dám rơi nước mắt, vì bà biết rõ khóc lóc chỉ khiến cục diện rối ren hơn.
Nhìn anh, Trần Triết Văn, Đoàn Liễu Như ai cũng xót, nhưng họ biết ngay lúc này chỉ có thông tin tình hình sức khỏe của Âu Mạn Ny không có gì đáng ngại thì mới giúp tâm trạng mọi người, lẫn bầu khí khá hơn.
Đợi chờ trong hồi hộp hơn hai tiếng, cuối cùng cánh cửa sinh tử ấy cũng được bác sĩ mở ra, mọi người liền lập tức ùa tới với nét mặt mong chờ, hy vọng bình an.
“Vợ tôi sao rồi?”
Trước sự mong mỏi của người nhà bệnh nhân, vị bác sĩ lại chỉ buồn bã lắc đâu.
“Đứa bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-luyen-khong-buong/3615132/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.