Chương trước
Chương sau
“Em ấy đang cấp cứu trong tình trạng xấu, hôn mê, suy hô hấp do mất nhiều máu. Lẽ ra con nên làm tốt hơn để tình hình của vợ con không xấu tới mức như vậy.Sau tất cả, những gì Hứa Khải Uy có thể thốt ra toàn là lời tự trách với chất giọng trầm khàn đầy khổ sở, khiến mọi người nghe xong lòng càng bất an, càng thương cho anh.

Hứa Kim Hoàn bước tới ngồi cạnh con trai mình, an ủi anh bằng cái vỗ vai thấu hiểu.

“Ba biết lúc đó con đã làm tốt hết mọi thứ để giảm bớt mức độ nghiêm trọng cho con bé, nên đừng tự trách bản thân nữa, rồi mọi chuyện sẽ ổn thỏa, tiểu Ny sẽ bình an tỉnh lại.

Thấy con trai dằn vặt, đau khổ, người làm mẹ như Ngô Ái Dân cũng đau lòng hơn bất cứ ai, bà cũng lo lắng, thương cho đứa con gái của mình, nhưng nào dám rơi nước mắt, vì bà biết rõ khóc lóc chỉ khiến cục diện rối ren hơn.

Nhìn anh, Trần Triết Văn, Đoàn Liễu Như ai cũng xót, nhưng họ biết ngay lúc này chỉ có thông tin tình hình sức khỏe của Âu Mạn Ny không có gì đáng ngại thì mới giúp tâm trạng mọi người, lẫn bầu khí khá hơn.

Đợi chờ trong hồi hộp hơn hai tiếng, cuối cùng cánh cửa sinh tử ấy cũng được bác sĩ mở ra, mọi người liền lập tức ùa tới với nét mặt mong chờ, hy vọng bình an.

“Vợ tôi sao rồi?”

Trước sự mong mỏi của người nhà bệnh nhân, vị bác sĩ lại chỉ buồn bã lắc đâu.

“Đứa bé không thể giữ, còn tình trạng của Thiếu phu nhân cũng không khả quan gì mấy, hiện tại cô ấy đã rơi vào giai đoạn hôn mê sâu do hệ thần kinh cũng như não bộ bị chấn động mạnh. Về vấn đề khi nào tỉnh lại còn cần phụ thuộc vào ý chí của cô ấy. Rất xin lỗi vì chúng tôi không thể làm tốt hơn, thưa Viện trưởng”Cái cúi đầu áy náy của bác sĩ cũng là lúc Hứa Khải Uy không còn giữ được bình tĩnh. Tuy anh không la hét, kích động, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn xuống.

Đứa bé không thể giữ? Có nghĩa là Âu Mạn Ny đã mang thai, Hứa Khải Uy chính thức mất đi đứa con đầu lòng, Hứa gia mất đi cháu nội. Tại sao mọi chuyện lại ngã rẽ vào con đường tồi tệ này? Sự im lặng của Hứa Khải Uy chính là biểu hiện của việc tâm can vỡ nát, anh bình an nhưng lại giống như kẻ mất đi linh hồn, cứ lặng lẽ đứng bên lan can nghiền ngẫm về mọi thứ, cố gắng che đi từng tiếng nấc xé lòng.

“Muốn la hét, hay bật khóc thì cứ làm to lên đi, đừng cố đè nén rồi chịu đựng chỉ khiến tâm trạng tồi tệ hơn thôi.

Trần Triết Văn bước tới an ủi, nhưng người đàn ông ấy lại nhanh chóng gạt đi nước mắt, rồi nói:

“Tôi ổn”

“ổn thì tốt, cố lên”



Cái vỗ vai động viên kèm lời an ủi như tiếp thêm sức mạnh cho Hứa Khải Uy vượt qua khó khăn trước mắt.

Chuyện đã vậy, có muốn cũng không thể khác hơn. Sau đó một ngày, người đàn ông ấy vẫn phải chấp nhận đối mặt với người con gái mình yêu trong dáng vẻ đáng thương nhất.

Âu Mạn Ny không thể tự thở, nên phải đặt ống nội khí quản. Tay thì gắn đầy dây nhợ để truyền dịch, truyền thuốc, anh nhìn mà lòng đau không thể tả xiết.

“Âu Mạn Ny, ai cho em nằm ở đó vậy? Mau dậy đi, anh đưa em về nhà, về giường tân hôn của chúng ta rồi ngủ sẽ ngon hơn.“.” Âu Mạn Ny sao có thể trả lời cơ chứ, vì đến việc tự thở cũng không thể làm được.

Hứa Khải Uy nuốt ngược cảm xúc để nén đi cảm giác nghẹn ngào nơi cổ họng, rồi kéo ghế ngồi xuống ngay bên cạnh giường và nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của người con gái ấy.

“Em còn nợ anh một đêm tân hôn hạnh phúc, còn nợ anh một đời yêu thương, nợ cả một gia đình có tiếng cười nói của trẻ con, nên anh không cho phép em nằm ở đây quá lâu đâu. Mệt thì nằm nghỉ một hai hôm thôi, nghe chưa?”

Nói đến câu cuối thì giọng anh lại lạc đi nhiều rồi, lệ sầu đong đầy trong đôi mắt đỏ hoe. Bình thường anh mạnh mẽ bao nhiêu, sao giờ lại yếu đuối hết bấy nhiêu thế này?

Hai tháng sau...

Mới đó mà Âu Mạn Ny và Hứa Khải Uy đã kết hôn được hai tháng, nhưng những ngày vừa qua cũng thật “đặc biệt” với anh, cụ thể như: Sáng đi làm, trưa lại chạy về thăm vợ, rồi bón sữa, lau người cho vợ. Cuộc sống như này cũng kéo dài được sáu mươi ngày rồi, một mình anh giành hết cho mình mọi việc liên quan tới cô.

Ngày nào anh cũng chăm chỉ trò truyện với cô tới tận khuya mới lên giường đi ngủ. Ngoài cô và những lúc phải làm việc ra, dường như anh rất ít khi nói chuyện với ai, điều đó khiến ông bà Hứa vô cùng lo lắng.

Hôm nay, Hứa phu nhân lại lên thăm cô con dâu cũng như con gái mình. Bà nhìn Mạn Ny một lúc lâu, rồi điềm đạm nói:

“Tiểu Ny, nếu con có thương ba mẹ, thương Khải Uy chồng con, thì hãy mau tỉnh lại đi. Mọi người ai cũng đang trông mong con khỏe mạnh trở lại, vì tương lai phía trước còn rất dài.

Con biết không, Khải Uy bây giờ cứ như một người tự kỷ. Ngoài những lúc đi làm ra thì về nhà là nó cứ chui rúc trong phòng, không chịu nói chuyện với ai hết. Mẹ lo cứ tiếp tục như vậy thì thằng bé sẽ đổ bệnh mất, nên con có nghe mẹ nói thì cố gắng tỉnh dậy nha.

Ba mẹ thương và nhớ con nhiều lắm!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.