Rốt cuộc Hứa Khải Uy xem cô là gì?
Anh im lặng hồi lâu, cứ như đang phải suy nghĩ rất kỹ càng mới nói, nhưng cuối cùng câu trả lời vẫn là:
“Em gái, chính vì là em gái của anh nên em phải nghe lời anh, anh chỉ muốn tốt cho em.”
Suy cho cùng thì câu trả lời vẫn khiến Âu Mạn Ny thất vọng, cô nhếch môi cười nhạt, rồi nói:
“Tốt cho em, nhưng chính anh đang làm em cảm thấy không tốt một chút nào.”
Nói xong, cô thở hắt ra một hơi để lấy lại tinh thần. Sau đó, miệng cười tươi tắn như không có việc gì to tát vừa xảy ra và đứng dậy.
“Anh ăn cháo đi, em về phòng nghỉ ngơi đây.”
Âu Mạn Ny rời đi, Hứa Khải Uy lại cảm thấy tức giận với chính mình. Rõ ràng anh biết bản thân có tình cảm đặc biệt với người con gái ấy, nhưng năm lần bảy lượt đều không chịu nói, hay anh muốn đợi tới khi thật sự mất rồi, mới biết trân trọng?
Còn riêng cô, quay trở về phòng rồi thì lòng đầy ấm ức. Không thể tin người đàn ông ấy vậy mà lại không có tình cảm với mình, nên cô quyết tâm phải làm cho tới.
Nghĩ đến những gì Cố Viên Chi từng nói, trong đầu cô chợt phát sinh suy nghĩ táo bạo, ánh mắt lóe lên tia gian tà không lẫn vào đâu được.
“Hứa Khải Uy, nếu nhẹ nhàng anh không chịu nói thì đừng trách em không khách sáo. Anh cứ chờ đó, hừm...”
...----------------...
Qua ngày hôm sau, vẫn như thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-luyen-khong-buong/3606225/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.