“Khụ khụ... oẹ...khụ...”
Vừa nghe Âu Mạn Ny ho khan chuẩn bị nôn, Hứa Khải Uy đã vội vàng đi tới, nhưng lúc này cô vẫn chưa nôn nên anh liền nói với Đoàn Liễu Như qua cuộc gọi vẫn còn kết nối.
“Tiểu Ny không khỏe, anh phải chăm sóc em ấy nên không đến đón em được rồi, để anh nhờ bạn anh chạy qua đưa em về.”
[Vậy anh lo cho cô ấy đi, không cần phải quan tâm em.]
Đoàn Liễu Như cúp máy, Hứa Khải Uy chỉ biết bất lực cau mày. Anh vừa vuốt lưng cho Mạn Ny, vừa bấm số gọi điện cho cậu bạn thân Trần Triết Văn.
“Anh Khải Uy ơi...” Âu Mạn Ny lại tha thiết gọi tên anh.
“Ơi, anh ở đây.” Anh dịu dàng lên tiếng.
“Tiểu Ny khó chịu.”
“Ừ, chờ anh tí.”
[Gì đấy, gì đấy? Chờ ai, ai chờ?]
Giọng nói nam tính từ đầu dây bên kia bất ngờ truyền qua, khiến Hứa Khải Uy thoát giật mình, liền vội vàng giải thích:
“Chờ ai đâu. Nói này, cậu rảnh không? Tới nhà hàng K rước Liễu Như rồi đưa cô ấy về nhà giúp tôi cái, giờ con bé tiểu Ny không khỏe nên tôi đi không được.”
[Liễu Như là ai? Nghe tên lạ quắc vậy?]
“Lát gặp rồi quen. Đi đi, tôi gửi ảnh với số điện thoại qua cho dễ tìm người, có gì hậu tạ sau.”
Không để đối phương có cơ hội từ chối, vừa nói xong là Hứa Khải Uy lập tức tắt máy, rồi gửi thông tin của Đoàn Liễu Như qua cho cậu ta.
Trong lúc anh bận bịu lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-luyen-khong-buong/3606215/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.