Hạo Thuần Vương đến nhà tù thành phố gặp Thanh Nhã. Khuôn mặt của bà già nua đi trông thấy, tay bị còng lại với nhiều vết thương ngoài da. Có lẽ bà lại lên mặt phu nhân với những người ở trong tù nên bị bọn họ hành hung ra nông nỗi như thế này...
"Bây giờ bà không còn là Hạo phu nhân nữa, đến lúc khiêm tốn rồi đấy..."
Thanh Nhã cười mỉa mai, ngay cả đứa con trai duy nhất cũng muốn từ bỏ bà chết già ở trong tù rồi cơ đấy. Vậy thì đừng trách bà trở mặt vô tình không nhận con...
"Lại đây con trai yêu dấu, để mẹ nói cho con biết một sự thật khiến con ân hận cả đời..."
Hạo Thuần Vương dự cảm có chuyện chẳng lành, nhưng cũng giữ bình tĩnh nghe bà ta nói...
"Cái năm mà con mười hai tuổi đã bị một trận sốt dẫn đến mù lòa và Hạo gia thì không cần đến một đứa con bị khuyết tật đúng chứ...mẹ đã đem con ném xuống suối để con biến mất khỏi thế giới này đấy..."
Hạo Thuần Vương siết chặt tay lại, nếu không có tấm kính ngăn cản hai người thì e rằng hắn đã thực sự giết chết người phụ nữ trước mặt này. Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng người đàn bà tàn độc này lại dám giết con mình bằng cách thức tàn nhẫn nhất...
"Nhưng con mạng lớn thật đấy, lại được một cô bé bảy tuổi gọi người đến cứu sống, khiến ta phải đến nhận con ở trong bệnh viện..."
"Cùng lúc đó bác sĩ khám tổng quát cũng phát hiện ra giác mạc của cô bé đó phù hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-luyen-chi-ai-3-nghiet-duyen/775532/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.