Quản gia biết tính khí của Mạc Chính Thần, một khi anh mà tức giận sẽ rất khó chịu khi ai đó tới gần nên ông đành lên khuyên nhủ Tư Duệ trước...
Quản gia đẩy nhẹ cửa phòng vào đã nghe thấy Tư Duệ khóc nức nở ngồi gục trong góc phòng, trên tay vẫn nắm chặt tờ đăng ký nhập học...
"Tiểu thư...sao lại khóc thành thế này..."
Quản gia liền lấy khăn giấy lau nước mắt cho Tư Duệ, vỗ nhẹ lưng cô an ủi...
"Huhu...anh ta...không cho tôi đi du học...hức...hức.."
Tư Duệ tủi thân trả lời, cô bất lực không biết nên làm gì nữa, đây là lần đầu tiên trong hơn nửa năm qua Mạc Chính Thần mắng cô...
"Đó là vì thiếu gia muốn tốt cho cô mà thôi..."
Tư Duệ ngẩng mặt lên, uất ức trả lời...
"Tốt...tốt với tôi mà làm như vậy sao..."
"Tập đoàn Mạc Chính thì có gì không tốt sao người lại từ chối...và thiếu gia thật sự rất quan tâm người..."
Nhã Tư Duệ cười khổ, anh ta không phải là cho cô tự do thực sự muốn làm gì thì làm, mà là luôn cho người âm thầm quan sát nhất cử nhất động của cô. Mạc Chính Thần tưởng cô không biết gì cả sao, tất cả học sinh trong trường cô học đều có thái độ kính nể cô vài phần, một vài người thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào cô...tất cả đều do quyền lực của Mạc Chính Thần...
"Tôi không muốn ở đây một giây phút nào nữa, tôi muốn rời khỏi tên khốn khiếp đã phá nát đời tôi...tôi chỉ muốn bình yên sống thôi...không được sao..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-luyen-chi-ai-1-em-phai-yeu-toi/2788195/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.