Mạc Chính Thần hồi phục nhanh hơn dự tính, lý trí càng mãnh liệt thôi thúc anh phải nhanh bình phục để còn đến Anh quốc để gặp Tư Duệ. Hôm nay cũng chính là ngày anh được xuất viện trở về...
"Haha...nhìn thấy bọn này chứ..."
Cảnh Thiên vẫy tay về phía Mạc Chính Thần, mắt anh hơi nheo lại vì ánh sáng mặt trời buổi sớm khá chói, miệng hơi nhếch lên cười nhẹ...
"Tôi không mù..."
Hoàng Cảnh Thiên mở cửa xe cho Mạc Chính Thần vào, bản thân anh tình nguyện hôm nay làm tài xế...
"Đi đâu đây..."
"Sân bay quốc tế..."
"Vừa bình phục đã vội ra nước ngoài rồi, lo lắng cho người ta như vậy không biết người ta có nghĩ cho cậu không..."
Mạc Chính Thần vốn chẳng quan tâm cô có lo cho anh không, nhưng anh biết anh rất lo lắng và nhớ nhung cô gái nhỏ của anh...
Cảnh Thiên dừng xe ở cổng sân bay lớn, vội vàng mang hành lý ra hộ Mạc Chính Thần. Xong xuôi đâu đấy liền tiễn biệt Mạc Chính Thần ra nước ngoài...
"Nhớ về hai người đấy..."
Mạc Chính Thần không nói gì, anh cũng không chắc chắn liệu có thể về được hai người như Hoàng Cảnh Thiên nói hay không...
Trong khoang thương gia rộng rãi, chỉ có duy nhất Mạc Chính Thần ngồi lặng lẽ ở đấy, tiếp viên phục vụ chu đáo, liên tục hỏi anh nhưng bản thân Mạc Chính Thần cũng chẳng để tâm cho lắm...
Trong đầu anh hiện ra rất nhiều phương thức hai người có thể gặp lại. Vô tình gặp cô khi cô đang đi chơi với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-luyen-chi-ai-1-em-phai-yeu-toi/2787903/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.