Giữa trưa, Diệp Lâm đi vào cao ốc Long Môn.
Anh vừa vào đại sảnh liền thấy đám người Hắc Long đang xách một người đi tới trước mặt mình.
"Quỳ xuống đi! Mau bái kiến Long Vương đại nhân!"
Hắc Long đá lên cẳng chân anh ta, buộc anh ta phải quỳ xuống.
Diệp Lâm cúi đầu xuống nhìn, thấy một người đàn ông vóc dáng vạm vỡ, cho dù quỳ xuống đất cũng cao gần một người, mái tóc màu đỏ, có râu quai nón, cơ bắp cuồn cuộn, cực kì nổi bật.
“Anh là Xích Long hả?”
Không cần giới thiệu, chỉ căn nhìn khuôn mặt và màu tóc là Diệp Lâm có thể nhận ra được anh ta là ai.
“Đúng vậy!” Hắc Long nói: “Là Lam Long lợi hại, đi Lương Châu bắt anh ta vẽ cho Long Vương đại nhân xử lý!"
Diệp Lâm nhìn thoáng qua Xích Long, lạnh giọng hỏi: “Tôi phát Long Vương lệnh liên tiếp, vì sao anh không đến hả?"
Xích Long nói: "Tôi rửa tay gác kiếm, ra khỏi Long Môn rồi!"
“Mẹ nó!" Häc Long đá lên người Xích Long: “Lão Long Vương có ơn với chín người chúng ta, chúng ta sống là người của Long Môn, chết là hồn của Long Môn.”
"Đang yên đang lành ai cho phép anh rửa tay gác kiếm, rời khỏi Long Môn hả?"
Xích Long cười lạnh: "Anh cũng biết Long Vương. có ơn với chúng ta hả? Trong lòng tôi chỉ có một Long Vương là cha nuôi của chúng ta thôi! Long Môn hiện giờ đã không còn là Long Môn trước đây nữa rồi."
“Khốn kiếp!” Hắc Long tức giận đá liên tục,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-long-vuot-nguc/3516876/chuong-989.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.