Nói thì chậm xảy ra thì nhanh.
Lúc Diệp Lâm đang đánh với đám người hầu đoạt ngựa với mình thì thiếu nữ kia cũng giục ngựa chạy theo đánh lén từ phía sau.
Roi ngựa vung ra đánh lên lưng Diệp Lâm.
Với Diệp Lâm mà nói, cái loại tấn công này ngay cả gãi ngứa cũng không bằng.
Dù vậy, Diệp Lâm vẫn trở tay túm roi ngựa, sau đó kéo mạnh qua, đoạt luôn roi ngựa.
“A.." Thiếu nữ hô lên một tiếng, theo quán tính mà rơi xuống ngựa, ngã mạnh xuống đất.
Diệp Lâm quay đầu ngựa lại, không hề thương hoa tiếc ngọc, hừ lạnh một tiếng, nói: “Cô để người hầu đi đoạt đồ của người khác, còn dám tự mình ra tay đánh lén?”
Dứt lời, Diệp Lâm vung roi ngựa lên quất mạnh xuống một cái.
“A!!!!" Thiếu nữ la hét thảm thiết, thân thể run rẩy, lăn lộn trên mặt đất, cực kì chật vật.
Diệp Lâm quất liên tiếp vài cái để răn đe.
“Nể tình cô còn trẻ người non dạ, tôi không so đo với cô, hi vọng cô tự mình giải quyết cho tốt”
Dứt lời, Diệp Lâm ném roi ngựa, nghênh ngang. cưỡi ngựa đi.
“Đại tiểu thư, cô không sao chứ?”
"Ây da, thẳng nhãi kia ra tay tàn nhẫn thật đấy..”
Thiếu nữ được đỡ dậy, đôi mắt rưng rưng, vừa thẹn vừa giận.
Đại tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ, lúc nào cũng là cô ta ức hiếp người khác, có khi nào bị người ta ức hiếp đâu chứ?
“Tôi chỉ đoạt một con ngựa của anh ta thôi mà? Anh ta dám đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-long-vuot-nguc/3516110/chuong-980.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.