"Sư phụ định tự mình ra mặt hả?” Hoa Quốc Đống vui vẻ hỏi
Anh ta vốn đang buồn rầu vì chuyện này, cảm giác hơi khó làm. Đối mặt với đám bác sĩ chuyên nghiệp, anh ta giống như là kẻ lừa đảo vậy.
Nếu không có thân phận nha nội của mình thì chắc là đã bị bệnh viện đuổi đi rồi.
Bây giờ sư phụ tự mình đi, Hoa Quốc Đống không cần phải tiếp tục lo lắng nữa.
“Tôi sẽ lập tức liên hệ với viện trưởng của ba bệnh viện lớn. Vì nể mặt phủ Thuận Thiên, bọn họ dù có bận rộn cũng sẽ tranh thủ thời gian đến gặp chúng ta."
“Sư phụ cho tôi ba ngày, tôi sẽ sắp xếp xong mọi chuyện”
Diệp Lâm gật đầu: "Ừ, anh coi phái người canh ở đây, tôi đi về trước”
“Vâng, sư phụ đi đi.” Hoa Quốc Đống đưa Diệp Lâm ra ngoài xưởng.
Lúc thấy con ngựa Hãn Huyết, Hoa Quốc Đống giật nảy mình: “Ngựa Hãn Huyết hả?”
“Thảo nào sư phụ đến nhanh như vậy. Hóa ra là cưỡi ngựa đến đây”
Diệp Lâm lên ngựa, phất tay: “Được rồi. Tôi đi đây!
Dứt lời, Diệp Lâm cưỡi ngựa lao ra ngoài, nhanh như là tia chớp.
“Không ngờ kỹ thuật cưỡi ngựa của sư phụ cũng ghê gớm như vậy!" Hoa Quốc Đống phất tay: “Từ từ thôi, cẩn thận an toàn!”
Diệp Lâm giục ngựa bay nhanh, xem như là trải nghiệm được cảm giác cưỡi ngựa ngầm hoa.
Anh chạy như bay, có loại cảm giác xuyên qua tăng mây, chớp nhoáng lượn lờ.
Anh đang ở vùng ngoại ô, dân cư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-long-vuot-nguc/3516109/chuong-979.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.