Chương trước
Chương sau
“Chưa đến mức long trời lở đất." Diệp Lâm lạnh nhạt nói: “Nhưng đúng là tôi đã giết sáu đỉnh trên núi Trường Bạch và một trăm nghìn quân biên cảnh Cao Lâu Ly”

Bịch... bịch!

Sau khi nghe thấy Diệp Lâm tự mình thừa nhận, đám người nhà họ Ngô giống như quân bài domino ngã xuống hết người này đến người khác.

Một lúc lâu sau, Ngô Lục Nhất lên tiếng trách móc Ngô Nhạc: “Thằng nhãi bất hiếu, sao không biết nói sớm hả?”

Ngô Nhạc cũng rất bất đắc dĩ: “Cháu mời đám người anh Diệp đến nhà chơi, còn chưa kịp giới thiệu nữa là các ông mắng cháu rồi. Không phải là cháu không nói, mà là cháu không có cơ hội nói”

“Vậy là mày cố ý!" Ngô Lục Nhất oán trách: “Thảo.

nào lão Lục phái mày về phân gia, hóa ra là có chỗ dựa! Chỉ là hai ông cháu mày hại chết bọn tao rồi!"

Nghĩ đến chuyện lúc nãy mình múa rìu qua mắt thợ mà dám đấu pháp với Diệp Lâm, Ngô Lục Nhất liền cực kì sợ hãi, thậm chí cảm thấy mạng chó mình vẫn còn đây là do đối phương nương tay.

Cậu ta chính là một mình giết sáu đính, giết luôn một trăm nghìn quân biên cảnh, nghe đồn bảy thị cổ võ cũng bị một mình cậu ta chém giết hơn phân nửa.

Một đại năng mạnh như thế, đừng nói là một mình Ngô Lục Nhất ông ta, cho dù là bảy anh em nhà họ Ngô hợp tác với nhau thì cũng thua thôi

“Thảo nào vừa rồi... có đấu thế nào cũng không đấu lại cậu ta.." Ngô Lục Nhị nghĩ lại mà sợ hãi, thậm chí may mắn khi lão Ngũ về nhà đúng lúc cắt ngang đấu pháp.

Nếu không cứ tiếp tục nữa thì cả bốn người bọn họ sẽ cùng nhau ra tay, có khi hiện giờ bọn họ đã thành thi thể rồi

Nguy hiểm quá đi!

Vẽ phần Ngô Nhạc, có trong khoảnh khắc, cậu ta cũng cảm thấy tất cả đều nằm trong dự đoán của ông

Nếu có thể ôm đùi vàng Diệp Lâm thì cái loại chuyện nhỏ như phân gia sản dường như là ván đã đóng thuyền.

Thảo nào ông nội không tiếc bỏ số tiền khổng lồ để làm hàng xóm với Diệp Lâm

“Ha ha... đám người nhà họ Ngô đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi nước mắt” Thấy vậy, Hoàng Long bật cười thành tiếng.

“Lúc nấy các ông dám vô lễ với sư phụ tôi, bây giờ biết sợ rồi hả?” Hoa Quốc Đống có chút vui sướng khi người gặp họa: “Sau này nhớ đánh bóng đôi mắt... À quên mất, có lẽ là các ông không có sau này!”

Câu nói tựa như lời phán tử hình người nhà họ Ngô, khiến người nhà họ Ngô sợ tới hồn vía lên mấy, dập đầu xin tha mạng.

"Diệp đại nhân! Tha mạng!"

“Chúng tôi và cậu không oán không thù, tha cho chúng tôi lần này đi”

"Chúng tôi thật sự không nhận ra cậu. Nếu biết là cậu thì dù chúng tôi có một trăm lá gan cũng không đám vô lễ với cậu!"

Bọn họ vừa xin tha mạng với Diệp Lâm vừa nhờ Ngô Nhạc giúp đỡ, hi vọng Ngô Nhạc có thể nói giúp, dù sao Diệp Lâm cũng là khách mà Ngô Nhạc mời đến.

“Tiếu Nhạc, cháu mau nói giúp bọn ông vài câu đi!"

“Đúng vậy, bọn ông chính là anh em ruột của ông nội cháu, bọn ông bị giết thì cháu cũng phải mặc áo tang!"

Ngô Nhạc bất đắc dĩ cười khổ, chưa kịp lên tiếng nói hộ thì Diệp Lâm đã nói: "Các ông sợ cái gì? Lần này tôi đến chơi nhà họ Ngõ, nhân tiện giúp Ngô Nhạc chia gia sản. Bây giờ phân gia xong rồi, tôi tất nhiên sẽ không làm khó dễ các ông”

“Nếu tôi thật sự muốn giết các ông thì lúc nấy. đấu pháp, các ông không qua được một trận!"

Nói cho cùng, Diệp Lâm và nhà họ Ngô xưa nay không oán không thù, dù cho lúc nãy bọn họ ăn nói vô lễ với anh, thì anh cũng sẽ vì nể mặt Thiên Cơ Tử mà không so đo với bọn họ.

Nghe xong lời nói của Diệp Lâm, đám người nhà họ Ngô thở phào ra, tạm thời cảm thấy yên lòng.

Ngay sau đó, Ngô Lục Ngũ cá chép lộn mình, nhảy dựng lên nắm đính chủ Điếu Bạch Mi của đỉnh Bất Lão như là lập công chuộc tội.

“Diệp đại nhân! Tôi đoán là cậu sẽ đến chơi sơn trang chúng tôi, nên mang hết đám người đỉnh Bất Lão núi Trường Bạch đến đây cho cậu xử lý"

“Đúng vậy!" Ngô Lục Nhất vội vàng sai người bắt hết đám người đỉnh Bất Lão lại: "Cậu đã diệt sạch sáu đỉnh trong bảy đỉnh, còn một đỉnh cuối cùng, nếu cậu mệt mỏi thì nhà họ Ngô chúng tôi sẵn lòng hiến sức cho cậu, muốn chém muốn giết gì cũng được, tôi sẽ làm hết"

Hả?

Điếu Bạch Mi nghe vậy thì giật nảy mình, thầm mảng một lượt mười tám đời tổ tiên nhà họ Ngô.

“Đại nhân tha mạng!"

Dù vậy, Điếu Bạch Mi vẫn vội vàng quỳ xuống xin tha mạng: “Đỉnh Bất Lão chúng tôi bỏ chạy suốt đêm chính là vì không dám đối đầu với cậu. Cầu xin cậu tha cho chúng tôi đi!"

“Chỉ cần cậu tha cho toàn tộc đỉnh Bất Lão chúng tôi, chúng tôi sẽ tiết lộ một bí mật vẽ núi Trường Bạch cho cậu”

Điếu Bạch Mi thần thần bí bí nhỏ giọng nói: “Là một bí mật mà người ngoài không biết”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.