Chỉ trong chốc lát, đỉnh Răng Nanh chỉ còn lại một người cuối cùng.
Lúc này, gã trợn mắt há mồm, thậm chí quên mất hô hấp, mặt mày đầy vẻ sợ hãi, bên dưới chảy ra nước. tiểu, dáng vẻ sợ hãi đến cực điểm.
Ở trong mắt gã, Diệp Lâm giống như là ma quỷ. vậy.
Nhưng mà, anh ta thà rằng đi gặp quỷ cũng không muốn sống không bằng chết như bây giờ.
“Anh.... có giết hay không hả... mau giết tôi nhanh nhanh đi.."
Quá trình chờ chết rất khổ sở, thật sự là sống một y bằng một năm.
Có điều, gã chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy Diệp Lâm giết mình, khiến gã càng thêm sợ hãi và bất an.
Nếu không phải gã sợ hãi đến mức không khống chế được tiểu tiện, tay chân mềm nhũn ra, thì gã đã tự sát rồi.
Con mẹ nó đáng sợ quá đi!
Diệp Lâm không định đuổi tận giết tuyệt. Anh cố ý để lại một người để đi truyền lời thay anh.
“Giữ một mạng của mày, là vì để mày đi thông báo với năm đỉnh khác là mau lại đây chịu chết!"
Nghe vậy, gã sửng sốt, thầm nghĩ mình nghe lầm rồi hả?
Tên ma quỷ giết người như ma trước mắt nói là tha cho mình một mạng?
Sau một lúc lâu, gã vẫn chưa hồi hồn lại được.
Cho đến khi Diệp Lâm dẫn người đi lên đỉnh Răng Nanh, gã mới nhận ra được tất cả đều là thật sự, gã may mắn giữ được một cái mạng nhỏ.
Gã muốn chạy trốn ngay lập tức, chỉ là chân cẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-long-vuot-nguc/3507824/chuong-911.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.