Cô mệtquá! Nhưng vẫn không thể nghỉ ngơi, bởi vì chỉ cần nghỉ một chút, thanh kiếmcủa cha sẽ vô tình dừng trên người cô……
“A Hàn!Bả vai con dùng không đủ sức!”
Cô thởphì phò, chém thanh kiếm trúc một lần nữa.
“A Hàn!Lưng con chưa thẳng!”
Cô cốgắng chịu cơn đau nhức ở lưng, ra sức tiếp tục.
“A Hàn!Lại từ đầu một lần nữa……”
Còn lầnnữa sao? Tha cho cô đi! Cô đã đánh hai mươi lần, sao không cho cô nghỉ mộtchút? Những đứa bé khác đều được ra ngoài chơi, vì sao chỉ có cô phải luyệnkiếm?
“A Hàn!Ngây ra đó làm gì?”
Mộttiếng hô nghiêm khắc, cùng một trận gió mạnh, lưng cô bị kiếm trúc đánh trúng.
“A……”Cô đau đến mức quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt chảy ròng ròng, cũng không dámkhóc thành tiếng.
“Khôngcho phép khóc! Năm đó chị mày học kiếm vừa nhanh vừa giỏi, mày thì…… Mau đứnglên! Tiếp tục đánh! Đứng lên!” Tiếng cha vẫn vậy, thật nghiêm khắc vô tình.
Cô dùngsức nuốt nước mắt vào lòng, chậm rãi đứng lên, còn chưa đứng vững, kiếm của chađã quét lại, mặt nạ bảo hộ của cô bị phá hỏng hoàn toàn, người ngã vật ra sau,mắt nảy đom đóm.
Đủ! Quáđủ rồi! Con không muốn đánh nữa! Đừng so sánh con với chị nữa! Con là con, chịấy là chị ấy, con mệt quá rồi…… Thật sự mệt quá rồi…… Cô gào lên trong lòng,nhưng không ai nghe thấy tiếng lòng cô……
Lúcnày, một bàn tay ấm áp vuốt nhẹ mặt cô, cảm giác ấm áp làm cô như quên cả cáchhít thở.
Là ai?
Là tayai thế?
Trongtrí nhớ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-lang-chi-tinh/2360844/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.