Cô mệtquá! Nhưng vẫn không thể nghỉ ngơi, bởi vì chỉ cần nghỉ một chút, thanh kiếmcủa cha sẽ vô tình dừng trên người cô……
“A Hàn!Bả vai con dùng không đủ sức!”
Cô thởphì phò, chém thanh kiếm trúc một lần nữa.
“A Hàn!Lưng con chưa thẳng!”
Cô cốgắng chịu cơn đau nhức ở lưng, ra sức tiếp tục.
“A Hàn!Lại từ đầu một lần nữa……”
Còn lầnnữa sao? Tha cho cô đi! Cô đã đánh hai mươi lần, sao không cho cô nghỉ mộtchút? Những đứa bé khác đều được ra ngoài chơi, vì sao chỉ có cô phải luyệnkiếm?
“A Hàn!Ngây ra đó làm gì?”
Mộttiếng hô nghiêm khắc, cùng một trận gió mạnh, lưng cô bị kiếm trúc đánh trúng.
“A……”Cô đau đến mức quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt chảy ròng ròng, cũng không dámkhóc thành tiếng.
“Khôngcho phép khóc! Năm đó chị mày học kiếm vừa nhanh vừa giỏi, mày thì…… Mau đứnglên! Tiếp tục đánh! Đứng lên!” Tiếng cha vẫn vậy, thật nghiêm khắc vô tình.
Cô dùngsức nuốt nước mắt vào lòng, chậm rãi đứng lên, còn chưa đứng vững, kiếm của chađã quét lại, mặt nạ bảo hộ của cô bị phá hỏng hoàn toàn, người ngã vật ra sau,mắt nảy đom đóm.
Đủ! Quáđủ rồi! Con không muốn đánh nữa! Đừng so sánh con với chị nữa! Con là con, chịấy là chị ấy, con mệt quá rồi…… Thật sự mệt quá rồi…… Cô gào lên trong lòng,nhưng không ai nghe thấy tiếng lòng cô……
Lúcnày, một bàn tay ấm áp vuốt nhẹ mặt cô, cảm giác ấm áp làm cô như quên cả cáchhít thở.
Là ai?
Là tayai thế?
Trongtrí nhớ, chưa từng có ai đối tốt với cô như thế. Sau khi sinh cô thì mẹ quađời, vì vậy chị cô trách cô hại chết mẹ, luôn cực kì lạnh nhạt và bất hòa vớicô, giữa hai chị em chẳng có tình cảm gì đáng nói.
Cònngười cha lạnh lùng, bất cẩu ngôn tiếu (nghiêm túc, không nói cười tùytiện)ngay cả một nụ cười cũng hà tiện không cho cô, càng đừng nói đến việc chạmvào cô, mặc dù cô là nhị tiểu thư cao quý của Nhật Liên Tổ, cũng chỉ là một kẻđáng thương, cô độc lớn lên dưới cái bóng quá vĩ đại của chị……
Đầungón tay lướt tới mi mắt cô, không ngừng lướt qua lướt lại trên mặt cô, sau đónhẹ nhàng ôm lấy mặt cô, cô mơ màng muốn dựa sát vào bàn tay ấy, lưu luyến cảmgiác được an ủi săn sóc.
Ấm ápquá……
Cô thởdài xa xăm.
Tiếptheo, bàn tay kia luồn vào tóc cô, dọc theo tóc mai, đi tới tai cô, xoa nắnvành tai cô.
Cô mẫncảm co người một chút, tâm tình đang thả lỏng bỗng trở nên cảnh giác.
Bàn tayxa lạ này trở nên có chút…… Có chút……
Trongkhi suy nghĩ đang hỗn loạn, bàn tay ấm áp kia đột nhiên ôm lấy gáy cô, hơnnữa…… Hơn nữa lần mò tới ngực cô.
Cô kinhhoảng mở mí mắt nặng trĩu, kí ức xưa lập tức bay đi hết, chớp mắt mấy cái, tiêucự nhắm thẳng vào bóng người trước mắt, thoáng chốc, cô nghẹn họng nhìn trântrối, ngây dại.
Mái tócvàng óng ánh làm người ta chói mắt, ánh mắt xấu xa, khóe miệng đùa cợt, ngườinày chẳng phải là Đoàn Duẫn Phi sao?
Côkhiếp sợ muốn nhảy dựng lên như bị đạn bắn, đầu óc hoàn toàn tỉnh lại, bàn tayto làm cho cô biết thế nào là ôn nhu ấy đúng là của Đoàn Duẫn Phi, mà giờ phútnày tay hắn đang luồn vào áo lót bên trong áo sơmi của cô, bao lấy một bên vúcô……
Tênkhốn kiếp này!
Côkhông chút nghĩ ngợi, tay trái nhéo cổ tay hắn, tay phải đấm vào má hắn, quátlên giận dữ: “Mày muốn làm gì?”
ĐoànDuẫn Phi thực sự trúng một quyền của cô, đổ người ra sau, kêu đau một tiếng,“Oái! Em báo đáp ân nhân cứu mạng như vậy sao?”
Cô nắmchặt vạt áo trước ngực chính mình, nhảy xuống giường, nhưng vừa nhảy xuống mớiphát giác hai chân cô để trần, quần âu phục đen không biết đã bị cởi khi nào,toàn thân cao thấp chỉ còn cái áo sơmi, áo lót cùng một cái quần lót……
Cô thởdốc vì kinh ngạc, tên chết tiệt này lại dám……
“Mày đãlàm gì tao?” Cô tức giận đến mức toàn thân phát run.
“Đừngkhẩn trương, chưa làm được gì thì em đã tỉnh rồi.” Đoàn Duẫn Phi xoa cằm, vẻmặt tiếc hận.
Ba mươiphút trước, sau khi hắn chở cô đến bệnh viện kiểm tra bôi thuốc, liền tìm đượcnhà nghỉ tạm coi như sạch sẽ tao nhã này, vì người cô đầy vết bẩn, hắn tốt bụnggiúp cô rửa mặt chải đầu một chút, nhưng khi hắn cởi bỏ áo khoác đen và quầndài đã hư hại của cô, ánh mắt hắn không thể rời được bộ ngực cao thẳng của cô……
Dướichiếc sơmi trắng, có thể mơ hồ thấy được hai bầu vú tuyết trắng no đủ được baolại bởi cái áo lót ren, theo nhịp thở của cô, bộ ngực sữa làm người ta tâm hồnnhộn nhạo lại phập phồng, khiêu khích mỗi cảm quan của hắn.
Cô thựcgầy, nhưng vẫn có bầu ngực đầy đặn làm cho tất cả đàn ông khó có thể chống cự,hơn nữa hai chân thon dài mê người, khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo, cô gái tuyệt sắcnày nằm trước mặt hắn, hắn sao có thể ngồi mà lòng không loạn?
Vì thế,hắn không nhịn được bèn nằm bên cạnh cô, yêu thích không buông tay vuốt ve đôimá mịn màng hoàn mĩ của cô, chậc chậc sợ hãi than cô khác hẳn với vẻ đẹp củangười thường.
Đi khắpcác nước, hắn đã gặp qua vô số người đẹp, nhưng không có ai đẹp như Băng ThấtHàn câu động tâm hồn hắn. Cô là người Nhật Bản, ngũ quan mặc dù không thâm thúynhư người đẹp phương Tây, nhưng lại có một cỗ lãnh mị, nội liễm, u tĩnh (nétquyến rũ lạnh lùng, vẻ đẹp bình lặng bên trong, nét trầm tĩnh) chỉ con gái phươngĐông mới có, giống một đóa sen thanh khiết hiên ngang vươn thẳng……
Cô giậtmình, mày cau lại, hắn không khỏi nâng mặt cô lên, lấy ánh mắt miêu tả đôi môiđỏ mọng khêu gợi của cô, cái gáy trong sáng mảnh khảnh, cùng với bộ ngực khôngngừng thúc giục hắn.
Rấtnhanh sau đó, một cỗ dục vọng rục rịch ở bụng dưới hắn, hắn rốt cuộc nhịn khôngđược, cởi vài cái cúc áo sơmi của cô, tay chậm rãi tiến vào trong áo lót, phủlên một bên vú đầy đặn mà một tay vẫn chưa thể ôm trọn.
Cảm xúctốt đẹp phảng phất như lên thiên đường khiến hắn phát cuồng, bởi vậy, khi BăngThất Hàn đột nhiên tỉnh lại đấm hắn một phát, hắn căn bản không kịp né tránh.
Phì!Thật quá đáng tiếc! Mới sờ soạng hai giây…… Hắn âm thầm bóp cổ tay.
“Màydám thừa lúc tao ngất phi lễ tao!” Cô cuồng nộ không thôi, tấm thân này từ nhỏđến lớn chưa từng bị đàn ông xem qua, lại để tên lưu manh này sờ soạng, thật sựcực kì đáng giận!
“Saukhi em bị lật xe, là tôi đã cứu em, còn đưa em đến bệnh viện băng bó vếtthương, dù sao em cũng phải báo đáp một chút chứ?” Hắn khuôn mặt tươi cười đivề phía cô, mê đắm ngắm cặp đùi ngọc thon dài của cô.
Trênđùi để trần của cô quấn đầy băng vải trắng, nhưng như vậy mị lực của cô chẳngnhững không tổn hao chút nào, thậm chí còn làm người ta cháy lên dục hỏa.
“Têntạp chủng! Tao muốn giết mày!” Cô khó tiêu nỗi hận, xông lên trước, dùng chânkhông bị thương đá mạnh vào bụng hắn.
Hắnchớp người tránh sang bên cạnh, ôm lấy chân cô, vừa vuốt ve vừa nói: “Ừm! Thựcco dãn….”
Cô kinhhãi, tá lực đả lực (mượn sức đánh sức),xoay người đá về phía sau. “Buông tay!”
“Wow!Thật là một cô bé hung dữ! Bị thương vẫn có thể đá người……” Hắn huýt sáo, ngửangười về phía sau, tiện thể nghiêng đầu, nhìn chằm chằm quần lót của cô bị lộra khi giơ cao chân đá.
Tên háosắc!
Cô hổnhển thu chân về, nhấc một cái ghế ném về phía hắn.
Hắnthoải mái tránh đi, cười nói với cô: “Sao kích động vậy? Em phải học cách làmmột cô gái thật sự……”
“Câmmiệng!” Cô nóng giận quát một tiếng, vừa quay đầu, thoáng nhìn thấy áo khoáccủa mình treo cạnh cửa, xoay mình lại gần, lấy từ trong túi ra một cái bật lửa,nhắm vào hắn ấn chốt mở, một viên đạn từ trong bật lửa bắn ra.
Hắnkhông đoán được một cái bật lửa nhỏ lại là súng lục bỏ túi, sợ run một giây mớiné ra, viên đạn mạo hiểm sượt qua áo sơmi hoa của hắn.
“Hungdữ quá là không thằng đàn ông nào dám yêu em đâu, Băng Thất Hàn.” Hắn nhìn cáisơmi hàng hiệu của mình bị phá hỏng, lại nhìn cô, không hề báo trước vọt đếntrước mặt cô, một phen đoạt được cái bật lửa kia, quăng sang một bên, nghiêmchỉnh khuyên.
“Taocũng không cần thằng nào yêu.” Cô hung ác trừng mắt nhìn hắn.
“Chẳnglẽ em thật là đồng tính luyến ái?” Hắn cau mày. Không thể nào……
“Không,dù là nam hay nữ tao cũng không yêu, nhất là loại đàn ông phong lưu đê tiện nhưmày!” Cô độc ác chửi hắn.
Hắn bịcô nói, sắc mặt trầm xuống. “Thật không? Nhưng có rất nhiều cô gái yêu tôi đó!”
“Hừ! Đólà do đám người ấy quá nông cạn, mày nghĩ mày là ai? Nếu không muốn tra ra “BắcĐẩu Thất Tinh” từ miệng mày, bằng vào loại tạp chủng như mày, căn bản không cótư cách tiếp cận tao.” Cô khinh miệt hừ lạnh.
Khuônmặt tuấn tú của hắn dài ra, bị cô trái một câu “Đê tiện”, phải một câu “Tạpchủng” chọc giận, ánh mắt coi thường người khác của cô càng kich thích tínhtình hắn mãnh liệt hơn.
Cô nghĩcô rất cao quý sao? Chỉ là con gái một tên lưu manh hắc đạo, cũng dám dùnggiọng điệu này nói chuyện với hắn?
“Em nóitôi không có tư cách tiếp cận em? Tốt thôi, vì những lời này, đêm nay tôi sẽbiến em thành người con gái của Đoàn Duẫn Phi tôi.” Mắt hắn lóe lên mũi nhọnnguy hiểm, khóe miệng nhếch lên tà ác.
Làmchuột bạch trong phòng thí nghiệm nhiều năm, hắn thống hận nhất là bị ngườikhác khinh bỉ, vì hai chân bị cải tạo, hắn tự nhận là người ngoại tộc, sớmkhông phải là người bình thường, tuy không mong được người bình thường coi làgiống họ, nhưng ít nhất không thể thiếu sự tôn trọng. Băng Thất Hàn phạm vàotối kỵ trong lòng hắn, nếu hắn không giáo huấn cô cho tốt, cô sẽ tưởng mình làthiên chi kiêu tử(con cưng của trời) cao cao tại thượng mất!
“Màymuốn làm gì?” Hắn đột nhiên hiển lộ khí thế mạnh mẽ làm cô hoảng sợ lui từngbước về phía sau.
“Tôimuốn làm em hiểu, em cũng chẳng khác gì những con đàn bà khác……” Nói xong, thânhình hắn đột nhiên loáng lên một cái, như tia chớp vọt ra sau cô, từ sau ôm lấycô.
Cô kinhhãi, luôn khó lòng phòng bị tốc độ dưới chân hắn.
“Làmcàn!” Cô giận dữ kêu, ra sức giãy dụa.
Hắnnghiêng đầu ghé vào tai cô, thổi khí bên tai cô, hai tay thong thả dùng sức xoabóp cự phong của cô. “Tôi còn muốn làm càn hơn nữa.”
Cô nétránh hơi thở của hắn, vừa vội vừa tức, trong lòng lại càng lúc càng kinhhoàng.
Luyệnvõ thuật và kiếm nhiều năm, trước Đoàn Duẫn Phi thì một thứ cũng không dùngđược, trước mặt hắn, cô trở thành một cô bé trói gà không chặt, chỉ có thể mặchắn xâm lược.
“Màydám chạm vào tao, tao sẽ xé xác mày!” Cô không tránh được hắn, chỉ có thể cậymạnh bằng miệng.
“Trướckhi em xé xác tôi, tôi sẽ cho em biết thế nào là cực lạc muốn chết.” Hắn vươnđầu lưỡi, liếm vành tai của cô.
“A!” Côkinh hoảng hô một tiếng, toàn thân run rẩy.
“Sao?Thoải mái không? Còn có thể thoải mái hơn đó……” Hắn cười, gắt gao ôm cô, tayluồn dưới áo sơmi tiến vào, bắt lấy vú cô, trêu đùa nhũ tiêm của cô.
“Không!”Cô gào thét, không để ý cái chân đau, không ngừng xoay đánh.
“Haha…… Em thực mẫn cảm, chơi vậy mới đã nghiền.” Hắn không hề lãng phí thời gian,ôm lấy cô, quăng cô xuống giường lớn.
Cô mộttrận choáng váng, cố gắng bò lên, nhưng hắn giống hắc báo tấn công con mồi, đècô xuống.
“Cútngay!” Cô chống tay ngăn cản, hai tay lại bị hắn giữ chặt, kéo cao quá đầu,nhanh chóng dùng dây thừng cột vào đầu giường.
“Mày……Rốt cuộc mày muốn gì?” Cô thật sự hoảng sợ.
“Chờcoi.” Hắn nhếch khóe miệng, lấy dao cắt đứt áo lót và sơmi của cô, hôn miệngcô.
“Khốnkiếp! Đừng chạm vào tao!” Cô giận dữ thét lên, muốn quay đầu đi.
“Em vặnvẹo như vậy, càng có thể kích thích dục vọng đàn ông……” Hắn cười chặc lưỡi, cúiđầu hôn giữ đôi môi cô.
“Ưm……”Cô mím chặt môi, không cho hắn thực hiện được.
Hắn dánchặt vào cái miệng nhỏ nhắn của cô, không cho cô cơ hội né tránh, cũng thừa dịpcô ngạt thở mở miệng, xâm nhập vào trong khoang miệng ấm áp ướt át của cô.
Lại làcảm giác kì quái hút hết tất cả mọi thứ trong cô này!
BăngThất thất vọng, đau khổ, thở dốc vì kinh ngạc, vừa vặn hít toàn bộ hơi thở lẫnvị khói của hắn vào lồng ngực, làm cho cô càng thêm lúng túng, phẫn hận.
Cô vừatức vừa bất lực cắn môi hắn, hắn đau kêu một tiếng, môi dưới chảy máu.
“Đượclắm, em hoàn toàn chọc giận tôi rồi đấy, Băng Thất Hàn.” Hắn cười lạnh, liếmvết máu trên môi, phút chốc cúi đầu, một ngụm ngậm lấy nhũ tiêm cao ngất củacô.
“A……”
Cảmgiác tê dại lập tức tràn ra toàn thân, trong lúc hoảng hốt, cô dường như nghethấy tiếng kêu của Mẫu Đơn, định thần lại, mới phát giác người kêu ra loại âmthanh mất mặt này lại chính là cô!
Cô quásợ hãi, vẻ mặt kích động.
ĐoànDuẫn Phi cười đắc ý, lại tiến công hai vú cô, vừa liếm vừa mút, vừa bú vừa cắn,đùa cho nhũ tiêm của cô sưng đỏ đứng thẳng, cũng khiến cô kích thích thét chóitai liên tiếp.
“ĐoànDuẫn Phi! Tên đáng chết……” Cô cảm thấy từng đợt xôn xao ở bụng dưới, như có cáigì đó đang khuấy động ở một bộ phận không rõ tên trong thân thể cô, khiến côtoàn thân không thể dùng sức.
Haimươi tư năm qua bảo vệ nghiêm mật, người lạ lẫm với chuyện nam nữ như cô sao cóthể là đối thủ của Đoàn Duẫn Phi lão luyện tình trường?
Hắnbiết làm sao để phụ nữ cháy lên, biết làm sao để mỗi cô gái lọt vào tay hắn đềuhóa thành một vũng nước xuân, hắn quen thuộc mỗi một cảm quan phản ứng trên cơthể phụ nữ, ngay cả loại người như Mẫu Đơn cũng không thoát được sự đùa bỡn củahắn, bởi vậy muốn trêu đùa Băng Thất Hàn căn bản dễ như trở bàn tay.
Hắn vừamút bầu ngực ngon miệng mê người của cô, đầu ngón tay vừa chậm rãi tiến vàotrong quần lót cô, cảm nhận được nguồn nước nóng ẩm ướt giữa hai chân cô.
“A!”Toàn thân cô co rúm, sắc mặt đại biến.
Sao hắncó thể…… Đụng chạm chỗ tư mật tối kỵ nhất của cô? Trong lúc đó, hắn đã nháy mắtkéo quần lót ren của cô xuống, ngón tay không kiêng nể gì trêu chọc hoa hạchcủa cô.
Cô toànthân căng cứng, muốn phản kháng cơn chấn động kì diệu này, nhưng đáng sợ là,dưới sự đụng chạm của hắn, cô phát hiện thân thể mình chẳng những không thứctỉnh, ngược lại đang nhanh chóng thần phục……
“A……Đừng……” Giọng cô nghe vừa đau khổ vừa vui thích.
“Em đãẩm ướt rồi……” Hắn ngẩng đầu, mắt mờ sương ngắm nhìn bộ dáng trầm luân trong dụcvọng của cô.
“Tao……Tao sẽ phanh mày ra làm…… Tám mảnh……” Cô run run trừng mắt nhìn hắn, thở gấp.
“Ha haa…… Qua đêm nay, em sẽ luyến tiếc.” Hắn tự tin cười cười, đột nhiên buông taycô ra, cúi người xuống, vùi đầu vào giữa hai chân cô, lấy đầu lưỡi liếm hoa tâmcủa cô.
“A……”Cô kinh hãi rên rỉ ra tiếng, thân thể nhất thời mềm ra không trọng lượng.
Đây làchuyện gì? Hắn đang làm gì cô?
Cô xấuhổ muốn khép chân, nhưng lại bị hắn mở càng rộng, màu phấn hồng dưới phần lôngđen rậm bị hắn nhìn không sót gì.
“Thậtđẹp……” Ngực hắn rung động, bị mùi hoa hồng tản mát từ cô làm thần hồn điên đảo,nhịn không được dùng đầu lưỡi thăm dò càng sâu.
“Đoàn……Duẫn Phi! Mày…… Đáng chết……” Cô nhanh chóng không thở nổi, mỗi tế bào trongthân thể đều bị kích thích, cô không thể phản kích, chỉ có thể ngăn tiếng rêntừ cổ họng.
Vô cùngthân thiết như vậy là quá sức tưởng tượng với cô, cô thực hận không thể móc mắthắn, chém hắn mấy ngàn đao!
“Sẽnhanh thôi, em phải mở miệng xin tôi.” Vật dưới háng hắn đã cứng rắn, tuynhiên, hắn không vội chấm dứt trò chơi này, hắn muốn chinh phục cô, đập tan vẻngoài lạnh như băng của cô, biến cô thành một ả đàn bà phóng đãng.
“Khôngthể nào!” Cô cắn răng cả giận nói.
Hắn lạilấy đôi môi và đầu lưỡi nhiệt tình công chiếm thân thể cô. Cô cắn môi dướikhông cho chính mình phát ra tiếng kêu dâm đãng, nhưng lửa nóng quấy nhiễu ở hạthể cũng không ngừng thách thức ý chí cô, cảm giác khẩn trương tăng vọt vẫnliên tục tra tấn cô, cuối cùng, như bị điện giật, cô không thể kiềm chế phảnứng bản năng, thân thể tuôn ra một đóa hoa lửa. Cô run rẩy trong đóa hoa lửaấy, co rút, chết đi…… Rồi được tái sinh……
“A……A……” Cô bất tri bất giác hô nhỏ, hòa tan trong khoái cảm bị hắn khơi mào.
Thậtđẹp……
ĐoànDuẫn Phi như si như say thưởng thức biểu tình phóng túng của cô, thở dài tronglòng.
Hắcvuốt ve mái tóc dài trên da thịt tuyết trắng nửa thân trần của cô, bày ra mộtloại dâm mị chết người, châm lên tất cả dục hỏa toàn thân hắn, khát vọng bùngcháy dữ dội.
BăngThất Hàn xụi lơ dần hồi phục, đối với phản ứng dâm đãng của bản thân vừa tứcvừa hối hận, cô tức đến đỏ mắt, oán hận nói: “Mày chơi đã chưa? Mau thả taora!”
“Không,trò hay mới sắp bắt đầu……” Hắn cười gian tà, không chút hoang mang xuống giườngcởi quần áo, lộ ra trọn vẹn đến gần cô.
“Mày……Mày còn muốn làm gì?” Cô nhắm mắt kêu, không dám nhìn thân hình nam tính ngangtàng của hắn.
“Làm gìhả? Đương nhiên là làm tình!” Hắn cười ghé sát cô, nắm cằm cô, buộc cô đối mặtvới hắn. “Nhìn cho kĩ, nếu tôi đoán không sai, nhất định chưa từng có thằng đànông nào chạm vào em, chờ chút để tôi dạy em khóa học đầu tiên về tình ái nhé.”
“Màydám?” Cô trợn trừng mắt, hung hãn nhìn hắn.
“Em sẽbiết tôi có dám không.” Tay hắn nắm lấy một bên vú cô, cúi đầu hôn mãnh liệt.
“A……”Cô muốn ngăn chính mình phản ứng với hành động của hắn, nhưng phí công, thânthể cô lại nhanh chóng chìm trong dục triều hắn tạo ra.
“Kêu ratiếng đi! Tôi sẽ không cười em.” Hắn hé miệng, bàn tay to bao lại nơi riêng tưcủa cô, lặng lẽ luồn một ngón tay vào trong.
“Đừngnhư vậy!” Lần này xâm phạm càng sâu, khiến cô sợ hãi thét chói tai.
“Ồ…… Emđã chuẩn bị tốt để tiếp nhận tôi……” Hắn mê muội lẩm bẩm, nơi nóng rực ẩm ướtcủa cô như đang thúc giục hắn tiến vào nhanh chút.
“Không……Không có……” Cô vặn vẹo thân thể, miệng phủ nhận lời hắn, nhưng cảm giác trốngrỗng lại làm cô cơ hồ điên mất.
“Nóidối! Em muốn tôi, tha thiết muốn tôi!” Hắn không để ý lời nói dối của cô, cuồngdã hôn môi cô, cũng nâng mông cô lên, không chút do dự đem chính mình vùi thậtsâu vào cơ thể cô.
“A!”Đau đớn giống như bị xé rách, cô đau đến mức cả người cứng đờ, nước mắt thiếuchút nữa tràn mi.
Haimươi tư năm qua, ai dám đụng vào một sợi tóc của cô? Ai dám?
ĐoànDuẫn Phi! Hắn…… Hắn cứ như vậy cướp đi trinh tiết của cô, hoàn toàn hủy hoạicô!
Đánghận! Rất đáng hận……
Cô âmthầm cắn răng, không nghĩ rằng mình lại có lúc lọt vào tay tên khốn này!
“Em quảnhiên vẫn là xử nữ…… Chặt quá……” Hắn hưng phấn nói lời vô nghĩa.
“Taomuốn giết mày! Tao nhất định sẽ giết mày!” Cô ở dưới thân hắn rống giận.
“Em cóthể dùng thân thể em để giết tôi…… A…… Cảm giác này thật tốt……” Hắn chờ côthích ứng hắn, khiêu khích cô lần nữa, hôn cô, đến khi cô lại trở nên mềm mại,mới lấy tốc độ thong thả luật động trên người cô, dỗ dụ cô tiếp nhận hắn.
“A……”Đau đớn nhanh chóng bị khoái cảm nào đó thay thế, cô cong người lên, phát ratiếng rên rỉ.
Khôngphải đã xong sao? Vì sao hắn còn không buông tha cô? Vì sao còn muốn…… Tra tấncô như vậy?
Côkhông biết mình bị làm sao, rõ ràng chán ghét hắn chiếm đoạt cô, nhưng khi hắnchâm lên hoa lửa trong cơ thể, cô lại thấy hưng phấn một cách khó hiểu, tâmlinh cùng dục vọng phản bội lẫn nhau, quả thực là khổ hình……
Nhờ kĩxảo của hắn dẫn đường, không lâu sau, loại cực lạc như cận kề cái chết lại lầnnữa bao phủ cô, cô thở hổn hển liên tục, không có đạo lý trông mong hắn dùngsức va chạm cô, làm đầy cô……
Nhưng,hắn làm đến đây lại lui ra, xấu xa nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô.
“Mày……”Cô ngẩn ngơ, toàn thân nhất thời hư không thật là khó chịu.
“Muốnsao? Xin tôi.” Hắn ác ý nói.
“Mày……Khốn nạn……” Cô nghiến răng nghiến lợi, vốn dù chết cũng không muốn cầu xin,nhưng giờ phút này toàn thân hãm sâu trong sự dày vò của lửa dục, cảm giác nàycòn đau khổ hơn là chết.
“Xintôi.” Hắn lặp lại lần nữa.
“Không……”Sao cô có thể mở miệng? Lời ra khỏi miệng, cô cũng mất đi tự tôn.
“Mauxin tôi……” Hắn cọ xát toàn thân cô, đầu ngón tay tăng mạnh khiêu khích giữa haichân cô.
“A……”Cô rốt cuộc chịu không nổi, đầu một mảnh hỗn loạn, thốt ra, “Van xin anh……”
Sự nhẫnnại của hắn cũng tới cực hạn, hắn liền vọt mạnh vào chỗ sâu trong ấm áp của cômà trừu đưa, ở trong sự bao bọc mềm mại trơn ướt của cô phóng thích nhiệt tìnhbản thân.
Trongcơn cuồng nhiệt nguyên thủy mạnh mẽ, thân thể hai người họ gắn bó chặt chẽ,đánh sâu vào nhau, bổ sung cho nhau, đồng thời cùng lên đỉnh dục vọng.
“A……A……” Cô vong tình reo lên.
Thờikhắc này, trong lòng Đoàn Duẫn Phi, cô không phải người nối nghiệp tương laicủa Nhật Liên Tổ, cũng không phải con gái Băng Thất Long Hình, cô chỉ là một côgái, một cô gái bình thường bị tình dục bao phủ……
==========
Đây làmột cơn ác mộng!
Cô thàrằng vĩnh viễn không tỉnh lại……
BăngThất Hàn quả thực muốn giết bản thân vì đã không cảm thấy thẹn, cô chẳng nhữngbị phá tấm thân xử nữ, thậm chí tự tôn cũng bị Đoàn Duẫn Phi dẫm nát dưới chân!
Côkhông thể tha thứ chính mình, càng không thể tha thứ Đoàn Duẫn Phi, hắn lại dámdùng phương thức không thể chịu nổi nhất để nhục nhã cô, hắn xé rách linh hồncủa cô, xúi giục thân thể cô phản bội chính cô, nhốt cô vào địa ngục của nhữngnhân tính xấu xa nhất……
Tráingược với sự ảo não phẫn nộ của cô, Đoàn Duẫn Phi thỏa mãn duỗi lưng, Băng ThấtHàn thật là một món ăn có hương vị tuyệt vời, một hồi hoan ái vừa rồi giống lúcđua xe làm huyết mạch hắn thông suốt, nói thật thì hắn còn có ý làm tiếp!
Nhẹnhàng vỗ về mái tóc đen của cô, hắn hôn hôn cánh tay trần của cô, quan tâm hỏi:“Không làm em đau chứ?”
Giọngnói ôn nhu của hắn có thể làm phụ nữ tan chảy, cô hơi rung động, lập tức cảnhgiác, quăng cái cảm giác xốn xang nguy hiểm kia ra xa, quay đầu quát bằng giọngcay độc: “Cút ngay! Tên cặn bã!”
Lòngtràn đầy nhu tình bị một câu “Cặn bã” của cô chọc giận, hắn biến sắc, lại xấuxa cười lạnh.
“Được,tôi đi, chỉ là ở cùng em cảm giác thật sự rất tuyệt vời! Băng Thất Hàn, lần saunếu rảnh hai ta cùng chơi đùa tiếp đi!” Nói xong hắn đứng dậy, trần truồng đứngtrước mặt cô.
“Khôngcó lần sau, Đoàn Duẫn Phi, mày cường bạo tao, cũng không sống được lâu nữađâu.” Ánh mắt của cô không hề né tránh, nhìn thẳng vào thân thể nam tính củahắn, cay độc nói.
“Cườngbạo? Nói nghiêm trọng quá! Chẳng phải em rất hưởng thụ sao? Nhớ lại xem, năm phúttrước, là ai rên rỉ khi tôi âu yếm? Là ai xin tôi cho……” Hắn nhướn mày, phảnbác ác liệt.
“Câmmồm!” Cô giận đến phát run.
“Phảnứng thân thể em thì em rõ hơn bất kì ai, Băng Thất Hàn, em không mạnh mẽ hơnnhững người phụ nữ khác đâu, trong mắt tôi, em giống như đúc Mẫu Đơn rên rỉ dâmđãng dưới sự khiêu khích của tôi.” Hắn cười lạnh.
“Màycâm miệng cho tao!” Cô tức giận quát hắn dừng. Hắn…… Dám so sánh cô với con kĩnữ Mẫu Đơn?
“Hômnay chỉ là dạy em khóa đầu tiên, để em biết, em cũng chỉ là người thường, hiểuđược nóng lạnh, biết đau khổ, em có tư cách gì mà khinh thường người khác?” Hắntiếp tục nói.
“Mày,hỗn cầu (theo mình hiểu là quả bóng khốn kiếp)……”
“Đúngvậy, tôi là hỗn cầu, nhưng…… Em vừa lên giường với một quả hỗn cầu đó.” Hắntrước giờ vẫn không phải là quân tử, “Thiên Toàn” nói hắn phóng đãng thànhtánh, không có đạo đức, càng không biết xấu hổ, trong quan niệm của hắn khôngcó phải trái đúng sai gì hết, chỉ có muốn hay không muốn, các thứ chuẩn mực vớihắn căn bản không đáng một đồng.
“Mày……”
“Đây làchút giáo huấn cho em, lần sau nhớ rõ, người không phân biệt sang hèn, dù em làtiểu thư của Nhật Liên Tổ, mạng sống của em rất có khả năng không bằng một kỹnữ.”
Lời nóicủa hắn giống như kim châm, làm đau lòng kiêu hãnh của cô, khiến cô tức đến nỗimặt trắng bệch.
“Tao sẽgiết mày, mày tốt nhất là hãy bắt đầu cầu nguyện đừng lọt vào tay tao đi.” Ýhận thù rít qua kẽ răng cô.
“Sao?Em muốn dùng nhân mã của Nhật Liên Tổ tới bắt tôi? Tốt thôi! Dùng hết sức xôngtới đây, tôi sẽ tùy cơ đón tiếp.” Hắn cuồng vọng nói.
“Nếubây giờ mày không giết tao, mày nhất định sẽ hối hận!” Lửa giận làm toàn thâncô phát run.
“Saotôi có thể giết em? Em đuổi giết tôi cũng được, có vẻ kích thích.” Hắn cườilớn, xoay người hôn mạnh vào mặt cô, bắt đầu mặc quần áo.
Sắc mặtcô khẽ biến, tên khốn này cường bạo cô xong muốn vỗ mông chạy lấy người?
“Tạmbiệt, Băng Thất Hàn, chúng ta sau này gặp lại.” Hắn khoát tay tiêu sái, cầmchìa khóa xe, đi tới cửa phòng.
“Đứnglại!” Cô quát.
“Luyếntiếc tôi sao? Hay sợ tôi nói chuyện này ra ngoài? Yên tâm, đây là bí mật củachúng ta, sau khi ra khỏi phòng, em vẫn có thể lấy hình tượng băng thanh ngọckhiết đối diện thế giới……” Hắn xoay người đùa cợt.
“Mày……”Cô sắp bị hắn chọc giận lên cơn sốc rồi.
Hắnnhìn bộ dạng tức giận khi trần truồng của cô, tâm tư lại rung động, quay lạibên giường, cúi nhanh đầu hôn môi cô, bàn tay xoa nắn bầu ngực tuyết trắng nođủ của cô.
“Trờiạ! Em chết mê chết mệt tôi rồi, nếu không đi, tôi chỉ sợ sẽ lại muốn em lần nữa.”Hắn ngẩng đầu, hít thật sâu, cười lớn tránh ra.
“Đoàn —Duẫn — Phi –” Cô lửa giận bừng bừng rống to.
ĐoànDuẫn Phi không để ý đến cô, đi thẳng ra cửa, nhưng cửa vừa mở, vài viên đạn đãbay đến trước mặt, hắn hơi kinh ngạc, trong nháy mắt nhảy về phía sau, quay vàotrong phòng.
Thậtlợi hại! Không có thiết bị định vị, những người này vẫn tìm được đến đây……
Hắnthầm nghĩ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm đám người sắp xông vào.
Mườimấy người áo đen xông vào phòng, trong đó bao gồm Võ Điền Lôi Thái, hắn vừathấy Băng Thất Hàn cơ hồ lộ ra trọn vẹn bị trói trên giường, mặt liền biến sắc,vớ lấy tấm thảm che cho cô, cũng cắt đứt dây thừng, run giọng hỏi: “Tiểu thư,tôi tới chậm, cô có sao không……”
BăngThất Hàn lấy thảm bao chính mình, mặt lạnh như băng sương giận dữ quát: “Đừngđộng vào tôi, trước tiên bắt lấy hắn, tôi muốn người sống.”
“Vâng!”Võ Điền Lôi Thái lên tiếng, quay đầu ra lệnh cho đám người tấn công Đoàn DuẫnPhi, “Tiểu thư muốn bắt sống hắn!”
Bọnthuộc hạ vốn tấn công bằng súng, lập tức bỏ súng, dùng tay không đối phó ĐoànDuẫn Phi.
ĐoànDuẫn Phi cười khẽ một tiếng, không thèm để mấy người này vào mắt, triển khainhững cú đá chân mình sở trường nhất so chiêu với họ, nhưng hắn nhanh chóngphát hiện, những người này ai cũng lưng hùm vai gấu, dị thường hùng tráng, điềucòn khiến hắn giật mình hơn là họ có sức mạnh kinh người!
Nắm đấmcủa họ cứng như sắt, dường như không biết đau là gì, dù hắn né nhanh khiến họđấm vào vách tường, cũng không nhăn mày chút nào, hơn nữa, bọn họ công kích cựckì có kỹ xảo, giống như đã cùng huấn luyện từ lâu, mười mấy người làm thành mộttrận pháp khó phá, không hề có lỗ hổng……
Ồ, cóchút quái dị!
Hắnnhanh chóng thu hồi sự chủ quan, chuyên tâm đối kháng bọn quái nhân này.
BăngThất Hàn bàng quan nhìn, thấp giọng hỏi Võ Điền Lôi Thái: “Nhóm người này làlính cha tôi nghiên cứu ra sao?”
“Đúngvậy, sau khi toàn bộ binh đoàn Hạt Tử chúng ta cung cấp cho Tập đoàn tài chínhMinh Nhật bị tiêu diệt, tổ trưởng liền tạo ra những tên lính mới này.” Võ ĐiềnLôi Thái lặng lẽ giải thích.
“Nhữngngười này cũng trải qua cải tạo?” Cô biết cha luôn thích nghiên cứu tiềm năngvà cực hạn của cơ thể người, binh đoàn Hạt Tử trước đây cũng vậy.
“Vâng,bọn họ bị tiêm thuốc, có thể phát huy sức mạnh gấp 10 đến 15 lần bình thường,hôm qua tổ trưởng đã đưa họ tới Mỹ, giúp tiểu thư đối phó Bắc Đẩu Thất Tinh.”
“Tốtlắm, tên Khai Dương đáng chết tuyệt đối không thể thoát.” Cô âm ngoan trừng mắtnhìn Đoàn Duẫn Phi bị vây hãm, cười lạnh, bắt đầu suy nghĩ về các cách lăngnhục hắn.
Đám đạihán kia lại bắt đầu hành động, bọn họ thoắt tiến thoắt lùi, thoắt công thoắtthủ, Đoàn Duẫn Phi càng bị vây đánh càng kinh hãi, hơi thất thần, bụng đã trúngmột quyền……
Shit!Những người này thật quá mạnh!
Hắnthầm nhủ trong lòng, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc.
“ĐoànDuẫn Phi, hôm nay mày dù chắp cánh cũng không thể bay!” Băng Thất Hàn “xót xa”nói.
Hắnliếc cô một cái, trong lòng nghĩ cách, đêm nay muốn xông ra khỏi vòng vây thìkhông thể không biến thân……
Tronglúc chau mày suy tư, bốn, năm cú đấm cực mạnh cùng ập tới, hắn không kiên nhẫnnổi nữa, hét lớn một tiếng, đột nhiên trong phòng tràn ngập không khí quỷ dị.Trước mắt mọi người, hai chân rắn chắc trong ống quần đen của hắn bỗng biếnhóa, ống quần căng phồng, mỗi vân da trên đùi hắn đều phóng đại, chiếc quầnliền rách toạc, dưới chỗ vải vụn, hai chân kim loại sáng bóng nháy mắt thànhhình!
Mọingười đều bị biến hóa này làm hoảng sợ, nhất là Băng Thất Hàn, cô kinh sợ nhìnhai chân kinh người của hắn, không sao thở nổi.
Đây là……Rốt cuộc là cái quỷ gì?
Cônghẹn họng nhìn trân trối, một ý tưởng hoang đường bỗng dưng xuất hiện trongđầu.
ĐoànDuẫn Phi…… Không phải người!
Hắntuyệt đối không phải người bình thường!
Lúcbình thường, lực ở chân Đoàn Duẫn Phi đã vượt quá người thường, một khi biếnthân, hai chân cấu tạo từ kim loại dù là sức mạnh hay lực sát thương đều tăngmấy chục lần, chỉ trong trường hợp nguy hiểm hắn mới không thể không biến thân.
Nhìnmọi người đang ngây ngốc, hắn cười lạnh lùng, lắc mình lách tới chỗ một gã đạihán, một cú đá xiên đẹp đẽ, tên đại hán sức mạnh vô cùng kia như một quả bóngxì hơi bay vào vách tường, thậm chí phá tường bay ra.
Cảnhtượng tiếp theo, khiến Băng Thất Hàn và Võ Điền Lôi Thái trợn mắt há mồm, chỉthấy bóng hình Đoàn Duẫn Phi bay trên mặt đất, trên tường, trần nhà, chân kimloại lóe sáng lần lượt đá ra, trong lúc hoa mắt hỗn loạn, đám tay chân dũngmãnh đều ngã xuống, phòng dưới sự công kích của hắn cũng lung lay sắp đổ, toànbộ sập xuống……
“Tiểuthư, chạy mau!” Võ Điền Lôi Thái kêu lớn một tiếng, ôm lấy Băng Thất Hàn xôngra ngoài.
Khi haingười chạy ra ngoài phòng, một gian phòng nho nhỏ đã biến thành đống gạch ngóivụn!
Trongđống khói bụi, Đoàn Duẫn Phi sớm đã chẳng biết đi đâu……
“Ngườiđâu?” Băng Thất Hàn giận xanh mặt.
“Hắnnhất định là đã trốn rồi, tiểu thư.” Võ Điền Lôi Thái tìm trong đống đổ nát,ngoài những tên hắn mang đến, Đoàn Duẫn Phi sớm đã biến mất.
“Đánggiận, lại để hắn chạy thoát……” Cô cắn môi dưới, không cam lòng nắm chặt tay.
“Hắnkhông phải người thường, tiểu thư, muốn đối phó với hắn cần bàn bạc kỹ hơn, tổtrưởng muốn cô về Nhật trước đã.” Võ Điền Lôi Thái trong lòng nặng nề, mười mấytên tay chân được tiêm thuốc đều không thắng một Đoàn Duẫn Phi, có thể thấy hắnnhất định là quái vật.
Băng ThấtHàn trừng mắt nhìn bóng đêm mờ mịt, căm giận hít một hơi, nói: “Nhất định tôiphải tự tay giết hắn! Võ Điền, không giết hắn không được.”
“Tôi sẽđưa hắn tới trước tiểu thư để cô thiên đao vạn quả (đao chém nghìn nhát, thịtlóc vạn lần).” Võ Điền Lôi Thái vừa đau lòng vừa thương tiếc nhìn chằm chằmbóng dáng cô, không cần hỏi, hắn cũng đoán được Đoàn Duẫn Phi đã làm gì vớitiểu thư hắn trân ái nhất, bởi vậy, hắn hận Đoàn Duẫn Phi tuyệt đối không thuaBăng Thất Hàn.
BăngThất Hàn nắm chặt thảm lông trên người, xoay người nhìn chiếc Ferrari của ĐoànDuẫn Phi, giận chó đánh mèo quát: “Đốt thứ chướng mắt kia thành sắt vụn chotôi!”
“Vâng.”
Mườiphút sau, cô cùng Võ Điền Lôi Thái và đám thủ hạ còn sót lại rời khỏi nhà nghỉ,sau lưng, chiếc Ferrari bị đốt ánh lửa tỏa ra xa, khói đen dày đặc không ngừngbốc lên, tới tận chân trời.