Thủ đôNhật Bản
“Bốp!”
Một cáitát thật mạnh giáng vào mặt Băng Thất Hàn, dấu tay năm ngón màu hồng lập tứchiện lên, đối lập mãnh liệt với sắc mặt tái nhợt của cô.
“Mộtnhiệm vụ đơn giản mà mày cũng thất thủ? Năng lực của mày chỉ có vậy thôi sao?”Băng Thất Long Hình vừa thấy cô con gái về tay không, liền tức giận bừng bừngtát cô một phát, không băn khoăn chút nào về việc còn có người khác ở đây.
BăngThất Hàn nghiêng mặt, phải hít thở vài lần mới áp chế được cảm xúc sôi tràotrong lòng. Cô không hé răng, đã quen lựa chọn sự trầm mặc để đối phó với cơntức giận của cha mình.
“Rõràng có thể bắt Khai Dương, lại để hắn lọt vào tay mình mà còn thoát được, thậmchí còn rơi vào tay hắn, rốt cuộc mày có não không đấy?” Băng Thất Long Hìnhmắng.
“Tổtrưởng, chúng ta đã xem nhẹ năng lực của Khai Dương, hắn không phải người bìnhthường, tốc độ di chuyển của hai chân nhanh kinh người, còn nhanh hơn cả đạnbay, hơn nữa, tiểu thư lọt vào tay hắn tất cả là do xe tiểu thư xảy ra vấn đề,mới có thể……” Võ Điền Lôi Thái nhịn không được nói thay Băng Thất Hàn.
“Tađang giáo huấn con ta, mi xen mồm vào làm gì?” Ánh mắt sắc bén của Băng ThấtLong Hình quét qua, đôi mày rậm như đao nhíu chặt, gương mặt rắn rỏi sắc bénnhư dao khắc càng có vẻ ác liệt bức người.
Võ ĐiềnLôi Thái lập tức ngậm miệng.
Mọingười ở đây cũng đều câm như hến, uy thế của Băng Thất Long Hình làm các tổviên thập phần sợ hãi, hắn chỉ cần hơi chau mày, thì người hung ác đến mấy cũngsẽ sợ tới mức toàn thân phát run.
Hắn lạiquay đầu, nhìn thẳng Băng Thất Hàn, lạnh lùng nói: “Tao mặc kệ Khai Dương trơntrượt khó bắt cỡ nào, cũng không quan tâm mày dùng cách gì, tao chỉ muốn bắtđược Bắc Đẩu Thất Tinh, báo thù cho Quỳnh Tử, nếu chỉ có thế mà mày cũng khônglàm được, thì không phải con gái của Băng Thất Long Hình tao!”
“Lầnsau con sẽ cẩn thận, nhất định sẽ bắt được hắn, cha, chỉ cần cho con chút thờigian……” Băng Thất Hàn cứng ngắc nói.
“Taokhông thể nhẫn nại! Bọn chúng khiến Quỳnh Tử chết tức tưởi, mày còn muốn taochờ bao lâu? Đã nửa năm rồi! Nửa năm qua mỗi ngày tao đều muốn xé rách ngườichúng ra, để chúng nếm thử nỗi đau của Quỳnh Tử!” Hắn quắc mắt đập tay xuốngmặt bàn, mặt dữ tợn gào lên.
“Conbiết, nhất định con sẽ bắt cả đám tới trước mặt cha.” Cô nắm chặt tay, lại hứahẹn.
Hắntrừng mắt nhìn cô hồi lâu, mới chậm rãi hỏi: “Mày sẽ không sai lầm để thất thủnữa chứ?”
“Sẽkhông.”
“Vậylần này mày tính dùng cách gì để bắt Khai Dương?” Hắn truy vấn.
“Con……”Cô nhất thời không nói được gì.
“LôiThái nói tên Khai Dương đó có đôi chân kỳ lạ?” Hắn lửa giận hơi hạ, nhìn vềphía Võ Điền Lôi Thái.
Lúc nàyVõ Điền Lôi Thái mới dám mở miệng, “Đúng vậy, tổ trưởng, hai chân của Đoàn DuẫnPhi tốc độ cực nhanh, đánh đâu thắng đó, ngay cả hơn chục siêu cấp chiến tướngmà tổ trưởng phái đến cũng không phải đối thủ của hắn, chân hắn nhất định cóvấn đề……”
“Thếsao? A Hàn, con nói xem, Khai Dương của Bắc Đẩu Thất Tinh có vấn đề gì?” Ánhmắt hắn quay lại nhìn vào mặt Băng Thất Hàn.
“Chânhắn dường như không phải chân người, chẳng những sức mạnh vô địch, thậm chí còncó thể trong nháy mắt biến thành kim loại……” Băng Thất Hàn nhíu mày, nói ratoàn bộ về cặp chân đột biến của Đoàn Duẫn Phi.
“Thậtkhông? Chẳng lẽ lời đồn là thật? Tất cả thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh đều làngười đột biến?” Băng Thất Long Hình ánh mắt chợt sáng lên, trầm ngâm.
“Cha,cha nói gì? Người…… Người đột biến?” Băng Thất Hàn biến sắc. Chẳng lẽ…… Trongthư nặc danh nhắc tới Bắc Đẩu Thất Tinh, cái gọi là “Năng lực đặc biệt” chínhlà… Đột biến?
“Giớitình báo biết được chút ít về Bắc Đẩu Thất Tinh, trước đây ta có chút giao tìnhvới họ, lấy được tin này, rằng tất cả thành viên tổ chức Bắc Đẩu Thất Tinh đềutừng bị nghiên cứu cải tạo, không còn là người nữa.” Băng Thất Long Hình lạinói.
“Ngườiđột biến? Trên đời này có người như thế sao?” Võ Điền Lôi Thái khó tin.
“Haimươi mấy năm trước, nghe nói có người làm loại thí nghiệm này, đưa các loại genkỳ lạ vào cơ thể người, chế tạo ra siêu nhân có năng lực kỳ lạ, tuy nhiên,chuyện này vẫn chưa được chứng thực……” Băng Thất Long Hình từng nghe về chuyệnnày, nhưng vì tin tức bị phong tỏa, sau cũng không nghe nhắc tới nữa.
“Nhưngdựa vào kĩ thuật sinh học hiện nay, có thể thay đổi gen người sao ạ?” Băng ThấtHàn khó tin.
“Vì engại pháp luật và đạo đức, hiện nay có rất nhiều kỹ thuật khoa học chưa đượccông khai, nhưng ta tin có không ít người nghiên cứu nhiều năm trên phương diệnnày, hơn nữa đã có thành quả, phòng thí nghiệm năm xưa, ta cho rằng quả thậttồn tại.” Băng Thất Long Hình nghiêm túc nói.
“Vậy……BắcĐẩu Thất Tinh chính là thành phẩm của phòng thí nghiệm năm đó?” Băng Thất Hànbỗng dưng cảm thấy bất an, tên Đoàn Duẫn Phi xâm phạm thân thể cô…… Lại là…… Làquái vật đột biến?
“Điểmấy ta cũng muốn biết, nếu Bắc Đẩu Thất Tinh thật sự là vật nghiên cứu của phòngthí nghiệm năm đó, như vậy ta càng không thể buông tha chúng.” Băng Thất LongHình lạnh lùng cười.
“Cha,chẳng lẽ cha muốn nghiên cứu chúng?” Cô đoán ra tâm tư của hắn.
“Đúngvậy, chúng giết chết Quỳnh Tử thân yêu của ta, ta muốn xẻ thịt chúng từng miếngmột, rút máu chúng ra nghiên cứu một phen……” Băng Thất Long Hình vừa nhớ đếncon gái lớn, sắc mặt lại chuyển u ám. “Cho nên, ta mặc kệ con dùng cách gì,nhất định phải bắt được chúng, phải bắt sống.”
“Conhiểu rồi.’
“Ôithật là, sao con không thể giống Quỳnh Tử? Việc ta nói không việc gì con békhông làm được, còn con lại luôn làm ta thất vọng!”
BăngThất Hàn bị lời nói của cha đánh trúng chỗ đau, trong cảm nhận của cha, đứa conthân yêu nhất vĩnh viễn chỉ có Quỳnh Tử mà thôi, cho dù Quỳnh Tử đã chết, côvẫn không thể thay thế được địa vị của Quỳnh Tử trong lòng cha.
“Lầnnày con sẽ không để cha thất vọng, cha, nhất định con sẽ bắt được Khai Dương……”Cô nhịn không được, cao giọng.
“Thậtkhông?”
“Đúngvậy!” Cô nói chém đinh chặt sắt.
“Có thếchứ, cần phải quyết đoán như thế này, ta nghe nói Khai Dương mê nữ sắc, vậy thìcon hãy dùng sắc dụ hắn, bằng vào gương mặt đẹp của con, muốn dụ hắn hẳn làkhông khó, so với việc lãng phí thời gian, tinh lực đi bắt hắn, chẳng bằng dùngthân thể của con làm mồi nhử, dẫn hắn cắn câu.” Hắn nói không có chút tình cảm.
Cô hơisửng sốt, cha muốn cô dùng thân thể đi dụ bắt kẻ địch?
Võ ĐiềnLôi Thái cũng hơi biến sắc, hắn bất an liếc cô một cái, lại không thể nói gì.
“Sao?Chỉ có thế cũng không làm nổi? Ngẫm lại Quỳnh Tử để hoàn thành bá nghiệp củata, gả cho Minh Nhật Võ Tàng mà không chút chau mày, muốn sự nghiệp phát triểnkhông chỉ bó hẹp trong vòng tròn nhỏ, thân thể của con cũng là một loại vũ khí,phải biết tận dụng triệt để mới có thể trở nên nổi bật, nếu ngay cả điểm ấy concũng không thể, sẽ không tư cách tiếp nhận Nhật Liên Tổ.” Hắn lãnh khốc nhìn côchằm chằm.
Cô độtnhiên cảm thấy thật lạnh.
Cha……Thật sự yêu thương hai chị em cô sao? Quỳnh Tử vì tổ chức mà bán cả thể xác,hiện tại, để báo thù cho Quỳnh Tử, cha cũng muốn cô làm loại chuyện đó?
“Sao?Con không làm được?” Hắn nheo mắt.
Lòng côrun lên, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Không,con có thể.” Cô quật cường nhìn thẳng vào mắt cha.
“Tốtlắm, ta biết con luôn muốn thắng Quỳnh Tử, nếu con thực sự mạnh hơn con bé, vậyhãy biểu hiện cho ta xem.” Hắn khích cô.
“Xincha hãy chờ, một tuần sau, con sẽ bắt Khai Dương tới trước mặt cha.” Cô nóixong, liền xoay người ra khỏi đại sảnh.
Võ ĐiềnLôi Thái theo ra ngoài, nhắm mắt theo đuôi cô.
Cô phútchốc đứng định, cũng không quay đầu lại hỏi:“Võ Điền, Quỳnh Tử…… Thật sự giỏigiang hơn tôi sao?”
Võ ĐiềnLôi Thái sợ run một chút, không biết trả lời thế nào cho phải.
“Chị ấybiết dùng thân thể làm vũ khí, biết cách làm cha tôi vui…… Như vậy là vĩ đạisao?” Cô oán hận rũ mắt xuống, nhìn thân thể chính mình.
“Nhịtiểu thư……” Võ Điền Lôi Thái thật hy vọng mình có thể an ủi cô, nhưng hắn biếtdù có nói gì cũng không thể làm liền vết thương thất vọng đau khổ trong lòngBăng Thất Hàn.
“Tôicũng là con của cha, vì sao cha không thèm ngó tới?” Giọng nói cô tràn ngậpchua xót.
Võ ĐiềnLôi Thái lẳng lặng nhìn bóng dáng cô tịch của cô, cô vốn cao ngạo lạnh lùng lúcnày có vẻ bất lực lại yếu đuối, nếu có thể, hắn thật muốn ôm cô vào lòng thậtchặt.
Nhưng,hắn lại không thể làm gì cả……
BăngThất Hàn hít một hơi, nhanh chóng tỉnh lại đứng lên, cứng rắn nói: “Kêu mạnglưới tình báo của Nhật Liên Tổ mau chóng tra ra hành tung sắp tới của Đoàn DuẫnPhi.’
“Vâng.”Hắn cung kính lên tiếng.
“Kêu LíTử lại đây, ta có việc cần dặn dò.” Cô lại nói.
“Cô ấyđã đợi tiểu thư trong phòng.”
Cô gậtgật đầu, bước về phòng.
Thờitiết đã vào thu, trong sân nhà lá phong một màu đỏ tươi, hình bóng trung tínhcủa cô bước nhanh trên hành lang dài kiểu Nhật, trong lồng ngực là một cỗ lửahiếu thắng kích động.
Cô sẽchứng minh cô không kém Quỳnh Tử, cha, hãy chờ mà xem!
==========
Thậtsự…… Có chút kỳ quái!
Nửathân dưới của Đoàn Duẫn Phi quấn một cái khăn tắm, hút thuốc, dựa vào trước cửasổ sát đất lớn trong phòng một khách sạn năm sao cao cấp ở Đông Kinh, khôngnghĩ ra nổi mình đang bị làm sao.
Mườiphút trước, mỹ nữ Nhật Bản hắn gặp trên máy bay bất ngờ theo hắn tới khách sạn,trên người không sợi vải đứng trước mắt hắn, hắn lại không nổi lên được chúthứng thú nào, cả người chỉ cảm thấy rã rời, hành động khác thường này làm chínhhắn cũng ù ù cạc cạc.
Trướckia dù mệt, cũng chưa từng chán chường như thế này, đối với hắn đàn bà là thứcăn ngon, thế nào cũng nuốt trôi hết, nhưng gần đây đối với đàn bà, một chút cảmgiác “thèm ăn” hắn cũng không có……
Tínhthời gian một chút, cảm giác “thèm ăn” trở nên kém dường như bắt đầu từ sau khihắn chạm qua Băng Thất Hàn, nhớ tới thân hình tuyết trắng mềm mại ngon miệngđến mê người của cô, bụng dưới của hắn lại thoáng khác lạ.
Có liênquan đến cô không nhỉ? Hắn âm thầm phỏng đoán, chẳng lẽ là vì cô quá mức tinhxảo ngon miệng, làm hắn đâm ra kén chọn, mới có thể không nuốt trôi những cônàng hơi thô thiển?
Vậychẳng phải hắn mất nhiều hơn được sao? Băng Thất Hàn là cực phẩm trong các côgái, đi đâu mới tìm được người đẹp hơn đây?
Hai vúđầy đặn khiến người ta xịt máu, eo nhỏ non mềm linh hoạt như rắn nước, hai chânthon dài, da thịt co dãn mười phần, còn có mái tóc dài đen mượt như lụa…… Chỉnhớ lại cũng đã đánh thức dục vọng ngủ say của hắn, hắn không thể không thừanhận, người vẫn luôn ở trong đầu hắn chỉ có cô!
Lần đầutiên, trong bảy ngày hắn nhớ đến cùng một người con gái!
Hắn nhớđến sự kiêu ngạo và lãnh khốc của cô, nhớ sự kháng cự và hùa theo của cô, nhớcâu mắng và tiếng thở gấp của cô…
Chậc!Chết tiệt, hắn lại nhớ đến từng cái nhăn mặt và nụ cười của cô, cùng với đôimắt đằng đằng sát khí của cô!
Hắnmuốn chinh phục cô lần nữa, muốn lại đặt cô dưới thân, muốn nghe tiếng kêu giậndữ từ cổ họng cô, lại không thể không cầu xin hắn……
Mấy sợitóc vàng ẩm ướt xõa trước trán, hắn rít một hơi thuốc, trừng mắt ngẩn ngườinhìn chiếc giường lớn, tất cả hồn vía chìm sâu vào một màn triền miên cùng BăngThất Hàn, đến tận lúc không khí điều hòa lạnh như băng làm hắn tỉnh cả người.
Vị mỹnữ vừa rồi bị hắn lạnh nhạt sớm đã tức quá bỏ chạy, hiện tại trong phòng chỉcòn lại mình hắn, sự yên tĩnh bốn bề làm người ta phiền muộn đến phát bực.
Hắnchán ghét ở một mình, mỗi khi chỉ có một mình, trí nhớ liên quan đến phòng thínghiệm sẽ không ngừng chảy về đầu hắn, hắn sẽ cảm thấy mình giống một con thúbị cách ly trong lồng sắt lạnh như băng, đợi người đến hành hạ!
Chonên, hắn thích náo nhiệt, thích ôm người khác mọi lúc mọi nơi, thích nghe thấythanh âm bên tai, bao gồm tiếng tung hô của mọi người, tiếng rên rỉ của phụ nữ,tiếng động cơ ô tô……
Sự yêntĩnh làm cho hắn điên cuồng, bị mắc kẹt một chỗ sẽ làm hắn bất an, giống bâygiờ, không khí quanh hắn như đang chậm rãi đông lại, trong mơ hồ, hắn như lạicảm thấy mùi thuốc khiến người ta buồn nôn ở phòng thí nghiệm……
Thânthể hắn hơi run rẩy, xoay mình kéo thần trí đang trầm luân của mình trở về,phun ra một ngụm khói, dập tắt điếu thuốc, kéo khăn tắm, miệng thì thào tựtrách:
“Chếttiệt! Rốt cuộc mình đang làm gì?”
Nhanhchóng lấy ra áo sơmi kẻ màu xám và quần dài đen, hắn vội vàng mặc vào, cào quađầu, trong nháy mắt, hắn đã khôi phục sức sống vốn có, vượt qua sự yếu ớt vừađột nhiên lộ ra.
Lần nàyhắn đến Đông Kinh để dò xét Nhật Liên Tổ, đương nhiên, cũng vì Băng Thất Hàn màđến, ngây ngốc chờ kẻ địch tới cửa cũng không phải tác phong của hắn, so vớiviệc để Băng Thất Hàn tìm ra, chẳng bằng hắn chủ động đến.
Hắn tintưởng, dưới sự che chắn của Thiên Xu, Nhật Liên Tổ hẳn là không biết hắn đã tớiNhật Bản……
Đanglúc suy nghĩ, điện thoại của hắn đột nhiên reo.
“Alô?”Hắn cẩn thận đáp, đặc biệt cẩn thận với số điện thoại lạ.
“Đoàntiên sinh?” Một giọng nữ lạ.
“Là tôi.”
“Cóngười đưa lễ vật cho ngài, mời ngài đến phòng 1506 để nhận.” Đối phương nóixong lập tức gác máy.
Hắntrừng mắt nhìn di động, chau mày vì cú điện thoại không đầu không đuôi này.
Cáiquái gì vậy? Tên nào đang đùa hắn hả? Phòng 1506 không phải phòng cách váchsao? Nơi đó sẽ có lễ vật gì?
Mộtchuỗi dấu chấm hỏi thoáng chốc nhồi vào đầu hắn, nhưng hắn vẫn tò mò đi ra cửa,tới trước cửa phòng kế bên, gõ cửa.
Sau cửakhông có động tĩnh gì, nhưng khi hắn cẩn thận nghe, lại có tiếng thở dốc mỏngmanh, hắn rùng mình, mở cửa xông vào, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm kinhngạc đến ngây ngốc tại đương trường.
Trêngiường lớn, một cô gái tay chân bị trói, mắt bị bịt kín, miệng cũng bị nhétvải, nằm như một con tôm, hữu khí vô lực giãy dụa.
ĐoànDuẫn Phi sửng sốt vài giây, chậm rãi đi về phía trước, cúi đầu nhìn chằm chằm.
Trênngười cô gái này chỉ có mỗi một bộ lễ phục dài màu đen nửa trong suốt, tuy kíntừ cổ đến chân, nhưng dưới bộ lễ phục là thân thể không mảnh vải, sa mỏng cănbản không che được cảnh xuân mê người, bầu ngực tròn trịa, đường cong cân xứng,nơi màu đen giữa hai chân ẩn ẩn hiện hiện làm người ta tâm hoả cuồng thiêu…… Bộdáng đó so với lộ ra trọn vẹn còn làm người ta tâm đãng thần trì hơn, uy lựcmười phần làm cảm giác “thèm ăn” của hắn trở lại.
Tráitim hắn nóng lên……
Cô rốtcuộc là ai?
Là aiđưa cô làm “lễ vật” cho hắn?
Buồnbực, hắn cúi người tháo khăn vải che mắt và miệng cô ra, gương mặt tuyệt đẹpcủa cô xuất hiện, hắn ngẩn người, phát hiện cô đúng là người mấy ngày nay luônhiện hữu trong đầu hắn – Băng Thất Hàn!
BăngThất Hàn mở to mắt, nhìn hắn một cái, giống như không nhận ra, thần sắc mờ mịtmà lười nhác, thì thào: “Tôi…… Tôi nóng quá……”
“Nóngquá? Em ăn mặc đủ thiếu vải rồi.” Hắn chế nhạo ngồi bên người cô, hứng thú nhìncô.
“Ưm……Tay chân tôi…… Hình như không thể cử động……” Cô vặn vẹo thân thể, muốn thoátkhỏi mớ dây thừng.
Đườngcong xinh đẹp nổi bật dưới lớp sa mỏng, giữ chặt tầm mắt hắn, hô hấp của hắnnhất thời ngừng lại.
“Emđang đùa gì vậy, Băng Thất Hàn?” Hắn cố gắng duy trì chút định lực cuối cùng,không hoàn toàn mất cảnh giác.
“Tôi……Có chút choáng váng…… Nóng quá…… Cởi trói cho tôi……” Cô kêu nhỏ, đôi môi hé mở,hai gò má cũng hồng lên.
Hắnnhíu mày, nhìn vào biểu hiện kì lạ của cô, hai mắt mờ sương, ý thức hỗn độn, cóvẻ bị uống phải thuốc gì đó.
Nhưngcó thể sao? Ai có bản lĩnh lớn vậy?
“Làmơn! Thả tôi ra…… Tôi nóng quá……” Cô ngẩng đầu lên, môi đỏ mọng hơi cong, khẩncầu hắn.
Thấy côlàm nũng, hắn không nhịn nổi, nhanh chóng cởi bỏ dây thừng ở tay chân cô, cũngthấp giọng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Taychân cô vừa tự do, lập tức mỉm cười với hắn, nói: “Cám ơn…… Anh thật tốt……”
“Đừngkhách khí.” Hắn cẩn thận nhìn cô, xem cô rốt cuộc muốn giở trò gì.
“Tôi….Tôinóng quá….Anh có thể giúp… tôi không?” Cô chống mình ngồi dậy, không ngừng xoabóp ngực và gáy mình.
“Muốntôi giúp thế nào?” Hắn nhíu mày.
“Hôntôi…… Hạ nhiệt cho tôi……” Tay cô luồn ra sau gáy hắn, cởi khuy áo sơmi của hắn,thân thể lửa nóng dựa vào hắn.
“Khôngthành vấn đề, chút việc nhỏ ấy tôi rất sẵn lòng.” Hắn cười nhẹ một tiếng, ôm côvào lòng, hôn lên đôi môi đỏ tươi của cô.
BăngThất Hàn hé miệng, chủ động vươn lưỡi, đùa giỡn trong miệng hắn, cũng đem haibầu vú ma sát lên vòm ngực hắn.
Hươngvị ngọt ngào lan tỏa trong miệng hắn, trong nháy mắt lửa dục của hắn bùng phát,hai tay cách lớp sa mỏng vuốt ve lưng, mông và ngực cô.
“Tôi……Tôi muốn…… Rất muốn…… Cho tôi…… Làm ơn……” Cô thở hổn hển, yêu kiều nói bên taihắn, một tiếng khẩn cầu như lửa đổ thêm dầu, làm hắn ý loạn tình mê.
“Thậtkhông giống em, Băng Thất Hàn, nhưng tôi thích em như vậy…… Tràn ngập ấm áp và…Tình người…” Hắn xoay người đè lên cô, cười khẽ, cúi đầu ngậm lấy nhũ tiêm dướilớp sa mỏng, mút thật mạnh.
“A……”Cô phát ra tiếng rên rỉ sung sướng, ôm lấy đầu hắn.
Triềnmiên một lát, hắn rốt cuộc không nhịn được, rút đi áo chính mình, xé bỏ bộ lễphục sa mỏng, điên cuồng hôn toàn thân cô, cùng với hoa tâm mềm mại giữa haichân cô……
Khôngbiết qua bao lâu, đang lúc hắn định cởi quần dài, tiến vào trong cơ thể cô,bỗng nhiên hắn cảm thấy tứ chi có chút trì trệ, không thể dùng sức, trong lòngcả kinh, vội vàng nhảy dựng lên, không ngờ vừa lùi lại, đầu hắn liền choángváng từng cơn.
“Cóđộc! Em……” Hắn trừng mắt nhìn Băng Thất Hàn, đột nhiên kinh hãi, trúng kế củacô rồi!
Nhưngrõ ràng hắn vẫn âm thầm đề phòng cô ra tay, sao vẫn dính đòn?
BăngThất Hàn vốn vẻ mặt dâm đãng liền biến đổi, khôi phục vẻ lạnh lùng vốn có, côxuống giường, cười âm hiểm
“Quảnhiên, muốn bắt tên sắc ma này, mỹ nhân kế vẫn đắc dụng nhất, sao? Có phải toànthân càng lúc càng cứng đờ, càng lúc càng không thể động đậy?” Cô ngồi xuốnggiường, nhìn hắn khinh thường.
Để dùngchiêu này, cô hy sinh không nhỏ, Lí Tử tìm mãi mới được một bộ lễ phục sa mỏngdâm đãng, cô không muốn nhưng vẫn phải mặc vào, tẩm thuốc tê lên người đi quyếnrũ hắn, quả thực còn đau khổ hơn là chết, nhưng xem ra tất cả hy sinh đều đánggiá, bởi vì cuối cùng cô cũng bắt được hắn!
“Em……Sao em…… Làm được……” Hắn khó hiểu.
Cô cườilạnh đến gần hắn, túm tóc giật ngửa đầu hắn ra sau, châm chọc nói: “Mày đoánxem tao đã hạ độc mày kiểu gì?”
Cơnchoáng váng càng lúc càng lợi hại, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng chống đỡ, nhìn chằmchằm hình dáng càng lúc càng mơ hồ của cô, lập tức biết được đáp án.
“Tôiđoán…… Nhất định là em hạ thuốc mê ở thứ đồ nào đó trên người em…… Đúng không?”
“Thậtthông minh, đồ trên toàn thân tao đều có thuốc mê đặc chế, sau đó đến quyến rũmày, chỉ cần mày hôn cơ thể tao, sẽ bất giác ăn phải thuốc thôi.” Cô đắc ý nói.
“Nhưng……Vừa rồi em đâu phải…… Diễn trò…… Em thích…… Tôi hôn em…… Thân thể em…… Có cảmgiác với tôi……” Hắn mặt không biến sắc, nhìn thẳng vào nhũ tiêm phấn hồng củacô, sắp chết mà còn khua môi múa mép.
“Màynói bậy!” Cô biến sắc, lớn tiếng bác bỏ.
Saongười này có thể chịu nổi, thuốc mê trên người cô đã là liều mạnh nhất, ngườibình thường sớm phải hôn mê, hắn lại còn có thể hồ ngôn loạn ngữ (nói năng bậybạ).
“Ha ha…Em muốn tôi… Thực ra em… Rất muốn… Cảm nhận… lại lần nữa… khoái cảm… ngày đó…”Hắn nói đứt quãng.
“Khôngbao giờ! Đừng áp đặt những suy nghĩ bẩn thỉu của mày lên tao!” Cô buồn bực quátto, tuy cô không thừa nhận lời hắn nói, nhưng không cách nào phủ nhận được dụcvọng đang không ngừng rục rịch sâu trong nội tâm.
Từ saukhi hắn chạm qua cô, cô phát hiện thân thể không còn là của chính mình, trướcđây, cô chưa bao giờ để ý thân thể mình là tròn hay dẹt, là lồi hay lõm, mỗi bộphận đặc trưng của nữ cũng không mẫn cảm như vậy, nhưng bây giờ……
Bây giờchỉ cần cô không cẩn thận chạm vào thân thể chính mình, cô sẽ không nhịn đượcmà run rẩy, sau đó, nhiệt độ cơ thể Đoàn Duẫn Phi, đầu ngón tay của hắn, sứcnặng khi hắn đặt trên người cô, cùng với lửa cháy cuồng dã hắn khơi mào trênngười cô…… Đều như virus ăn hết lý trí cô, chiếm lĩnh mỗi tế bào não cô, đoạntrí nhớ không sao quên nổi ấy giống như thủy triều dội vào trái tim cô, làm côngã vào vực sâu lửa dục……
Loạicảm giác bẩn thỉu này là một bí mật, cô tuyệt đối không thể để bất kì kẻ nàobiết, nhất là Đoàn Duẫn Phi.
“Cẩnthận…… Rất nhiều phụ nữ…… Đều…. vì vậy mà yêu tôi….” Hắn cố gắng nở ra một nụcười mỉa từ đôi môi cứng ngắc.
“Màycâm miệng cho tao!” Cô thẹn quá hóa giận, bỏ tóc hắn ra, dùng sức lôi mạnh hắnxuống giường, ngã ra đất, liên tục đá hắn vài cái.
ĐoànDuẫn Phi cũng không cảm thấy đau, chỉ là cảm giác thân thể bị thuốc mê cắn nuốttừng chút một quá quen thuộc làm cho hắn thống hận tới cực điểm.
Đầu hắnmuốn nổ tung, ác mộng nhiều năm trước lại từ bóng tối chui ra, lại lần nữa tànsát bừa bãi tâm linh hắn……
Bóngngười lay động, mùi thuốc gai mũi, chân hắn bị giải phẫu thành trăm mảnh……
“Hừ!Bây giờ, hai chân mày dù có lợi hại đến mấy, cũng không thoát khỏi lòng bàn taytao đâu! Tao sẽ hoàn trả mày từng chuyện, từng chuyện một mà mày đã gây ra chotao!” Cô ngồi xổm bên người hắn, túm lấy áo hắn, căm giận vung nắm đấm trúngvào mũi hắn.
Mộtdòng máu từ mũi hắn chảy ra, nhưng thần sắc hắn đờ đẫn, hai mắt vô thần nhìnvào không khí, trong lúc hoảng hốt, đám người mặc áo trắng kia như lại đứng vâyquanh hắn, hắn nhắm chặt mắt, gào thét: “Cút…… Tránh ra…… Không cho…… cácngười…… chạm vào tôi…… Đừng chạm vào…… chân tôi nữa……”
Cô giậtmình, bị tiếng thét đau khổ của hắn làm ngừng tay. Vẻ mặt hắn giờ phút này côchưa bao giờ thấy, hơn nữa, dựa vào lời nói lúc mơ hồ của hắn, cô cảm nhận đượcmỗi oán hận.
Hắn cảvẻ rất sợ hãi, bất an, còn có nỗi đau thương sâu sắc.
“Sao?Mày cũng có lúc sợ?” Cô đùa cợt nói.
Độtnhiên, hắn như thấy các nhà khoa học lại đang cắt chân mình, hắn gào to mộttiếng, cố vươn người lên, kéo lấy cánh tay cô đến mức nổi đầy gân xanh, lấy hếthơi sức còn sót lại nói: “Để…… tôi…… chết đi……” Nói xong ba chữ này, hắn runrẩy một chút, đổ người về phía sau, mất đi tri giác.
BăngThất Hàn ngây dại!
Hắn……Hắn đang nói gì? Chết? Hắn muốn chết?
Cô ngạcnhiên nhìn hắn, rung động sâu sắc.
Nhìnnhư bất cần đời, phong lưu háo sắc, không hề bị trói buộc mà Đoàn Duẫn Phi lạicũng có một mặt tối tăm đau đớn kịch liệt!
Khôngbiết vì sao, nhìn hắn giờ phút này, sự phẫn nộ của cô đã giảm đi hơn nửa, thậmchí…… Ngực như bị cái gì đánh trúng, mơ hồ co rút đau đớn.
Cứ ngâyra hồi lâu, cửa đột nhiên bị người phá mở, Võ Điền Lôi Thái lo lắng vọt vào,kích động hỏi: “Tiểu thư, cô đã muộn năm phút, sao vẫn chưa có tin gì? Cô khôngsao chứ……” Nói được một nửa, hắn liền phát hiện Đoàn Duẫn Phi té trên mặt đấtbất tỉnh nhân sự, lập tức thở phào nhẹ nhõm. “Tiểu thư đã bắt được hắn!”
Cô lấylại tinh thần, vội vàng hít vài hơi, đứng lên, mặc thêm áo khoác Võ Điền Lôi Tháiđưa cho, lạnh lùng thốt: “Đúng vậy, Khai Dương bị bắt rồi, mang hắn về gặp chatôi.”
“Hắn cólàm gì tiểu thư……” Võ Điền Lôi Thái lo lắng nhìn sắc mặt cô.
“Không.”Cô nhanh chóng ngắt lời hắn, bình tĩnh ra lệnh, “Khi đưa hắn đi đừng làm kinhđộng bất luận kẻ nào, tôi đi trước.”
“Vâng.”Võ Điền Lôi Thái cung kính cúi đầu.
Trướckhi đi, cô quay đầu liếc Đoàn Duẫn Phi một cái, giấu cảm giác kì lạ vào sâutrong tim, xoay người vội vàng rời đi.