Chương trước
Chương sau
Thànhviên Nhật Liên Tổ nhất định chưa bao giờ nghĩ tới, đối tượng bọn họ phụng mệnhđuổi giết lúc này lại là con gái của tổ trưởng – Băng Thất Hàn! Rất nhiều tổviên khi đối mặt với Băng Thất Hàn, thậm chí không dám động thủ, dù sao cô cũnglà người nối nghiệp tương lai của tổ trưởng, lỡ lần xung đột giữa hai cha conchỉ là nhất thời hiểu lầm thì sao……

NhưngBăng Thất Hàn không hề lưu tình, cô mang theo Đoàn Duẫn Phi chạy ra sân tẩuthoát, ra tay rất nặng với các tổ viên. Các tổ viên không dám dùng súng, ngượclại cô thì bắn hết sức, giết người mở đường.

Tuynhiên, nhóm tổ viên người đông thế mạnh, Đoàn Duẫn Phi lại chưa phục hồi nhưcũ, chỉ dựa vào mình cô căn bản không chống đỡ được bao lâu, chỉ một lúc sau,súng cô đã hết sạch đạn, cô cũng không đủ sức đánh người, đành lôi Đoàn DuẫnPhi trốn vào bụi cỏ thở dốc, cẩn thận cân nhắc nên làm sao mới có thể bình yêntrốn thoát.

“Vìsao…… Em muốn cứu tôi?” Đoàn Duẫn Phi nửa nằm trong bụi cỏ, đột nhiên hỏi.

Cô quayđầu liếc hắn một cái, nghiêm mặt nói: “Đừng hỏi tôi.”

“Yêumột người…… Có thể làm đến mức này sao?” Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn đầy vẻhoang mang.

Trongquan niệm của hắn, “Tình yêu” thuần túy chỉ là hưởng lạc, không bao gồm thềnguyền sống chết. Trước đây, đàn bà ở cùng hắn đều chỉ vì dục vọng, họ thèmkhát thân thể hắn, thứ họ muốn chính là khoái cảm và cực lạc, nhưng hắn tin,không ai có thể hy sinh tính mạng vì hắn.

“Khôngphải vừa rồi anh cũng đỡ thay tôi một nhát kiếm sao?” Cô hỏi lại.

“Đó làanh hùng xả thân vì nghĩa……” Hắn đánh trống lảng.

“Dù gìtôi cũng cảm ơn anh.” Cô buồn bã nghĩ, cô yêu hắn, nhưng hắn cũng đâu có yêucô.

“Cảm ơncũng không cần bồi thường cả mạng sống, về đi! Về bên cha em đi thôi!” Hắnkhông muốn cô vì hắn mà mạo hiểm, điều này làm hắn bất an hơn cả việc hắn tựmình mạo hiểm.

“Anhnghĩ tôi có thể quay đầu? Sau khi anh làm rối loạn cuộc đời tôi, làm tôi thayđổi, anh nói xem tôi phải làm sao mới có thể trở về làm Băng Thất Hàn như cũđây?” Cô thống khổ trách cứ.

Hắnnhịn không được nhấc tay nhẹ vỗ về đôi má tái nhợt vì lo sợ của cô, trong lòngthoáng qua một luồng nhiệt ấm áp.

“Thựcxin lỗi……” Hắn nhẹ giọng nói.

Cô ngâyngẩn cả người. Một lời xin lỗi muộn màng, đã dỡ xuống chút tự tôn cuối cùng củacô, nỗi hận hắn, đã bị ba chữ này hóa thành vô hình, chỉ còn lại tình yêu cuồncuộn không thể kìm chế.

Cô nínthở một lát, lắc đầu, xoay người ra chỗ khác, sợ hắn nhìn thấy vẻ yếu đuối củamình.

“Đừngnói nữa! Có người đến……” Cô kinh hoảng khi nghe thấy một tiếng bước chân quenthuộc lại gần, loại bộ pháp trầm ổn này, trừ cha cô thì không còn ai khác.

Quảnhiên, Băng Thất Long Hình đi tới ngoài bụi cỏ, cười lạnh nói: “A Hàn, mày nghĩmày có thể thoát sao?”

Cônhướn mày, nhìn ra ngoài thấy đám tử sĩ của cha, tất cả hy vọng đều tan biến.

Đúngvậy, trốn không thoát.

Cô rakhỏi bụi cỏ, đối mặt với cha mình, biểu tình lạnh lùng.

“Hừ!Tiện nhân! Tao bỏ sức nuôi không mày hai mươi mấy năm, mày lại báo đáp tao kiểunày sao?” Ánh mắt Băng Thất Long Hình sắc như dao.

“Ngoàinuôi con, cha đã cho con được những gì?” Cô bi thương hỏi.

“Màycòn dám hỏi? Tao tạo điều kiện tốt cho mày, còn để mày trở thành người thừa kếtao, mày thật không biết tốt xấu, nếu là Quỳnh Tử, nhất định nó sẽ không làmtrái lời tao, thậm chí tao muốn gì, nó đều thực hiện được cho tao……”

“NhưngQuỳnh Tử đã chết! Chị ấy chết rồi!” Cô hô to.

“Màynói gì?” Hắn trừng mắt, lửa giận bốc cao.

“QuỳnhTử đã chết, cha mới không thể không đem hy vọng đặt lên con, khi Quỳnh Tử cònsống, cha đã từng để ý đến con chưa?” Cô bất bình hỏi.

“Màythật không biết xấu hổ, còn dám so với Quỳnh Tử?” Hắn tức giận quát.

“Ngườithực sự đáng xấu hổ không phải mày sao, hả lão già Băng Thất……” Đoàn Duẫn Phiđứng lên từ bụi cỏ, cười lạnh.

“Gìcơ?”

“Vì dãtâm của chính mình, ép con gái bán đứng thân thể gả cho một lão già, mày thìthanh cao chắc? Nhật Liên Quỳnh Tử sở dĩ nghe lời mày, vì ả cũng có dã tâmgiống mày, ả còn tham hơn mày, đã sớm tính toán cả, một khi ả có được Tập đoàntài chính Minh Nhật, Nhật Liên Tổ sớm muộn gì cũng sẽ là của ả, đến lúc đó,chẳng biết ả sẽ quẳng mày đi đâu?” Đoàn Duẫn Phi châm chọc.

“Câmmiệng! Mày căn bản không hiểu……” Băng Thất Long Hình biến sắc.

“Không,mày mới không hiểu, biết không hả? Mày cho là bọn tao vô cớ giết Nhật LiênQuỳnh Tử sao? Hừ, là ả chủ động tìm tới bọn tao, muốn bọn tao ngăn cản MinhNhật Võ Tàng, nhưng chuyện ả ủy thác không chỉ có một, đơn đặt hàng thứ hai củaả ở trang web Bắc Cực Tinh chính là ủy thác Bắc Đẩu Thất Tinh trừ khử mày……”Đoàn Duẫn Phi chậm rãi nói.

BăngThất Long Hình ngạc nhiên trợn mắt nhìn hắn, lập tức cười âm hiểm.

“Không,Quỳnh Tử con tao không thể làm ra chuyện đó, mày cố ý muốn chọc tao tâm phiền ýloạn, thừa cơ đào tẩu phải không? Đừng mơ!”

“Cáilão già hồ đồ này, rốt cuộc đứa con nào thực sự hiếu thuận cũng không rõ, cònmuốn thống lĩnh Nhật Liên Tổ? Mày ấy à? Nên về hưu đi……” Hắn nheo mắt, cười mộttiếng.

BăngThất Hàn thấy hắn nói giùm cô, liền quay đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy hốc mắtnóng lên.

BăngThất Long Hình cực kì tức giận, lập tức quát: “Giết cho ta!”

Một đám“tử sĩ” bị tiêm thuốc ùa lên, vây lấy Đoàn Duẫn Phi và Băng Thất Hàn, hơn mườikhẩu súng chĩa thẳng vào hai người họ.

Đúnglúc này, Đoàn Duẫn Phi đột nhiên cao giọng kêu: “Mẹ nó, ngươi còn chưa ra?”

Tất cảmọi người đều hơi sửng sốt, sau đó, nhiều vệt sáng màu xám bạc bắn từ trên caoxuống, năm, sáu tên tử sĩ hét lên rồi ngã gục, trong ánh trăng nhàn nhạt, chỉthấy ở mi tâm mỗi người đều cắm một cái lông chim!

BăngThất Long Hình kinh ngạc không thôi, ngẩng đầu, trên nhánh một gốc anh đào cổthụ lớn nhất trong sân, có một thân ảnh kì lạ đậu ở đó, một thân ảnh có cánh……

Bóngdáng ấy trong ánh trăng sáng, thoạt nhìn giống như……

Mộtthiên sứ!

“Aivậy?” Hắn lớn tiếng hỏi.

Bóngdáng ấy chậm rãi chớp động đôi cánh lớn, phát ra tiếng leng keng kì lạ, sau đó,trong con mắt kinh sợ của mọi người, từ trên cây nhảy xuống.

Hoa anhđào nở rộ trên cây đều bị gió thổi rơi, trong lúc đó hắn cũng rơi xuống, nhưthiên sứ hạ phàm trong màn mưa hoa…

Trừnhững tên tử sĩ không còn cảm giác, mỗi người cơ hồ đều than nhẹ, kinh diễmkhông thôi vì mỹ mạo của người mới tới.

Ngoàira, đôi cánh kim loại lóe sáng trên lưng hắn, cũng làm mọi người trố mắt kinhhãi……

Thoángchốc lặng im làm cho Đoàn Duẫn Phi cực kì khó chịu, hắn đằng hắng rồi lớn tiếngoán giận, “Này, đi được chưa? Mỗi lần xuất hiện có thể đừng cố ý chơi trội đượckhông hả?”

ĐịchKiếm Hoài nhướn mày, đánh giá toàn thân Đoàn Duẫn Phi, đùa cợt:“Chậc, trôngngươi chật vật thế, Khai Dương.”

Mặtđẹp, giọng đàn ông, cả đám người nhất thời càng thêm kinh ngạc. Sao có thể? Mỹnữ thiên sứ lại là đàn ông?

“Còndám nói? Ta chật vật là do ai hại đây?” Đoàn Duẫn Phi kêu lên.

“Tất cảđều tại chính ngươi không cẩn thận, chịu không nổi nữ sắc dụ hoặc, sao, còn dámtrách người khác hả?” Địch Kiếm Hoài hừ lạnh.

“Ừ đấy,là ta không cẩn thận đấy, nhưng ngươi dám nói Thiên Xu không giở trò quỷ sao?”Đoàn Duẫn Phi nhìn thẳng hắn.

“Cáinày ta không biết, đừng hỏi ta.” Địch Kiếm Hoài nhún nhún vai.

“Ngươikhông biết? Vậy sao ngươi có thể xuất hiện ở đây?” Đoàn Duẫn Phi thở phì phì éphỏi. Vừa rồi nằm trong bụi cỏ, hắn thoáng nhìn thấy Thiên Ki trốn trên cây,điều này chứng tỏ, nhiệm vụ mạc danh kỳ diệu (không sao hiểu nổi) của hắn lầnnày có thể đã xong.

“ThiênXu bảo ta tới tiếp ứng ngươi, ta tới rồi nè.” Địch Kiếm Hoài trả lời đơn giản.

“Vậyngươi đến từ lúc nào?”

“Hômqua.”

ĐoànDuẫn Phi đột ngột nổi giận, thấp giọng rủa: “Shit! Đến từ hôm qua, sao khôngcứu ta ra sớm chút?”

“Khôngvì sao cả, khó được nhìn bộ dạng đáng thương hề hề của ngươi, ta thấy rất làvui……” Địch Kiếm Hoài phất phất mái tóc nâu dài mềm mại, khóe miệng hơi nhếch.

“Cáigì? Tên biến thái bất nam bất nữ……” Đoàn Duẫn Phi chửi ầm lên.

“Ngươinói cái gì?” Địch Kiếm Hoài nhíu mày, trong tay đột nhiên có thêm một cái lôngchim, chĩa vào gáy Đoàn Duẫn Phi.

Haingười cứ không coi ai ra gì như vậy mà làm ầm lên, mọi người xem mà ngẩn người.

Đúnglúc này, Giác Xuyên tránh trong góc hô to: “Hắn chính là Thiên Ki của Bắc ĐẩuThất Tinh!”

Tiếngkêu này làm Băng Thất Long Hình tỉnh lại, lập tức ra lệnh: “Nổ súng! Làm thịtcả hai tên!”

Trongkhoảnh khắc, đạn như mưa bao phủ lấy họ, Đoàn Duẫn Phi vội vàng ôm lấy BăngThất Hàn, Địch Kiếm Hoài chợt thu cánh lại, bảo vệ hai người trong đôi cánh củamình, sau đó, lấy một viên thuốc trong túi ra, đưa cho Đoàn Duẫn Phi.

“Bác sĩCanh muốn ta đưa ngươi, cầm lấy.”

“Đây làcái gì?” Đoàn Duẫn Phi nhíu mày hỏi.

“Ănnhanh, độc chết luôn đi.” Địch Kiếm Hoài tức giận nói.

ĐoànDuẫn Phi không hề chần chờ, một ngụm nuốt viên thuốc, không đến ba giây, cảmgiác tứ chi mềm yếu lập tức biến mất, hơn nữa cả người tràn đầy sức lực.

“Bâygiờ đừng làm biếng, cùng đánh đi!” Địch Kiếm Hoài liếc hắn một cái, gắt.

“Cầnngươi phải nói sao, ta con mẹ nó nhịn đủ lâu rồi!” Hắn xoa tay, sau đó nháy mắtmấy cái với Băng Thất Hàn trong lòng mình, nói: “Xem nhé, tôi thay em giáo huấncha già khốn nạn của em.”

BăngThất Hàn nãy giờ vẫn còn khiếp sợ, trong tư liệu của cô thì Thiên Ki là siêumẫu quốc tế, nhưng giờ phút này hiện thân, lại có đôi cánh kinh người, hơn nữađôi cánh giống như mọc từ vai ra này lại do kim loại tạo thành……

Hắn,lại là một người đột biến khác sao?

Rốtcuộc là loại người nào đã biến họ thành như vậy?

ĐoànDuẫn Phi không đợi cô phản ứng, đã ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, nhấtthời, cơ bắp hai chân hắn dần dần bành trướng, một tầng ánh sáng kim loại màubạc nháy mắt phủ lên chân hắn, hình thành đôi chân giống như được phủ khôigiáp!

Đâygiống như hiệu ứng chỉ trên màn ảnh mới có làm cho Băng Thất Long Hình và lũtay chân tận mắt chứng kiến phải chấn động, nhưng sau đó còn kinh người hơn,Đoàn Duẫn Phi sau khi biến thân hoàn toàn do buồn bực nhiều ngày đã bùng nổ, ratay mười phần tàn nhẫn, hắn và Địch Kiếm Hoài tuy không ăn ý lắm, nhưng khi đấuvõ hợp tác rất khăng khít, hai người lần lượt công thủ, chỉ vài giây ngắn ngủi,đám tử sĩ không vỡ đầu thì cũng thủng bụng.

BăngThất Long Hình chưa từng cho rằng mình nhát gan nhưng lần đầu tiên sợ tới mứcmặt trắng bệch, bây giờ hắn mới hiểu được lời đồn đáng sợ liên quan đến Bắc ĐẩuThất Tinh không phải là hư cấu, cũng rốt cục tỉnh ngộ mình gặp phải loại yêu makhủng bố đến mức nào……

Nhóm tửsĩ nhanh chóng bị tiêu diệt không còn manh giáp, các tổ viên khác của Nhật LiênTổ đều sợ tới mức hồn phi phách tán, không ai dám phản kích, Võ Điền Lôi Tháithấy thế, đoạt lấy súng từ thủ hạ, gào lớn: “Mấy tên yêu quái các người, đichết đi!”

Mộtchuỗi đạn dài quét về phía Đoàn Duẫn Phi, Địch Kiếm Hoài lắc mình tiến lên,vung cánh trái gạt đạn ra, Đoàn Duẫn Phi nhân cơ hội nhảy lên, phi chân một cáixinh đẹp, đá trúng ngực Võ Điền Lôi Thái.

Võ ĐiềnLôi Thái bay về phía sau bảy, tám mét, người đập vào cái cột ở hành lang, hộcmáu ngất ngay tại chỗ.

“VõĐiền!” Băng Thất Hàn hét một tiếng, lo lắng nhìn về phía hắn.

BăngThất Long Hình kinh sợ, phát cuồng rống bọn thủ hạ: “Giết chúng! Ra tay đi……”

Vết xeđổ của Võ Điền Lôi Thái còn ngay trước mắt, bọn thủ hạ nào dám ra tay, sợ tớimức câm như hến, không dám động đậy.

“Lãogià, lão còn muốn diễn trò hả?” Đoàn Duẫn Phi cười lạnh, đi về phía Băng ThấtLong Hình.

“Mày……Đừng tới đây!” Băng Thất Long Hình run người, vừa múa kiếm vừa lui về phía sau.

Chândài của Đoàn Duẫn Phi đá mạnh, dễ dàng đá rơi kiếm trong tay hắn, hắn đứngkhông vững ngã ngồi trên đất bùn.

BăngThất Long Hình kích động thất thố, hắn cả đời cường thế, giờ phút này thoạtnhìn lại đặc biệt già cỗi……

“Hômnay chính là ngày chết của mày.” Đoàn Duẫn Phi cười làm da đầu người ta runlên.

BăngThất Hàn kinh hãi, buông Võ Điền Lôi Thái, lao ra chắn trước Băng Thất LongHình, giận nói: “Đừng hại cha tôi!”

ĐoànDuẫn Phi nhướn mày, không hờn giận nhìn chằm chằm cô. “Băng Thất Hàn, em làm gìvậy? Vừa rồi lão còn muốn giết em, em đã quên rồi sao?”

“Tôikhông quên, nhưng ông ấy vẫn là cha tôi, tôi không cho phép bất kì ai làm hạiông ấy.” Băng Thất Hàn nghiêm mặt nói.

Tuy chatàn nhẫn với cô, nhưng dù sao cha cũng sinh ra cô, nuôi nấng cô, cô không thểthấy chết không cứu.

“Con béngốc này! Em nghĩ làm vậy lão ta sẽ yêu em sao? Đừng hoang tưởng nữa!” ĐoànDuẫn Phi quát.

“Tôibiết, nhưng đây là chuyện của cha con tôi, không cần người ngoài nhúng tay.” Côlạnh lùng thốt.

“Em……”Người ngoài? Hai chữ chết tiệt này thật chói tai! Hắn tốt bụng giúp cô, cô cũngkhông cảm kích?

“Ráchviệc, lôi cả hai ra giết hết.” Địch Kiếm Hoài vô cảm giơ tay, quay quay hai cáilông chim kim loại.

“Không!”Đoàn Duẫn Phi vội vàng ngăn lại.

ĐịchKiếm Hoài nhíu mày, châm chọc: “Sao? Ngươi luyến tiếc con bé này? Thật khônggiống bình thường!”

LòngĐoàn Duẫn Phi căng thẳng, cảm giác kì dị kia lại xuất hiện.

Đây làchuyện gì? Hắn luyến tiếc Băng Thất Hàn?

Không,không thể, đừng đùa! Dù không có Băng Thất Hàn, hắn còn một đống bạn gái có thểcùng nhau chơi đùa mà!

“Sao tacó thể luyến tiếc cô ấy? Nhưng cô ấy đã cứu ta một mạng, ta nợ cô một phần nhântình không thể không báo. Đừng nghĩ ta đã lên giường với cô ấy thì cô ấy có thểỷ lại vào ta.” Hắn ra vẻ lãnh đạm.

BăngThất Hàn mặt biến sắc, lòng se lại, đau đớn.

Cô đãsớm biết, cô yêu Đoàn Duẫn Phi, nhưng hắn không yêu cô. Tình yêu này, ngay từđầu đã là sai lầm.

“Thếhả?” Địch Kiếm Hoài nheo mắt, vẻ mặt chế nhạo.

“Quênđi, đi thôi! Tạm tha lão già Băng Thất lần này! Ta nghĩ, Nhật Liên Tổ hẳn làkhông dám chọc chúng ta nữa.” Đoàn Duẫn Phi có vẻ vội vã muốn rời đi, khẩu khícực kì không kiên nhẫn.

“Được!Nên đi thôi……” Địch Kiếm Hoài nói xong, đạp chân bay lên mái hiên, phút chốc,hắn ném ra hơn mười cái lông chim.

“A……”Một trận kêu thảm, hơn mười tổ viên Nhật Liên Tổ ngã xuống đất.

“Ha……”Thiên Ki cười lướt qua nóc nhà, phiêu nhiên nhi khứ (nhẹ nhàng bay đi).

BăngThất Hàn kinh hãi mở to hai mắt, không nghĩ là Thiên Ki xinh đẹp như thiên sứlại tàn khốc đến thế.

“Tôiphải đi rồi, Băng Thất Hàn, em hãy tự bảo trọng, đừng để bị lão già kia giết.”Đoàn Duẫn Phi nhìn cô một cái, vốn muốn tiêu sái rời đi, nhưng không biết vìsao, đôi chân nhẹ nhàng, nhanh như chớp của hắn giờ phút này lại nặng nề khôngđi nổi.

BăngThất Hàn tránh ánh mắt hắn, cúi đầu, trầm mặc không nói.

Côkhông muốn để bản thân thêm lưu luyến, chỉ cần nhìn hắn thêm lần nữa, cô sợ cảđời này sẽ không thể quên được hắn.

Sự hờhững của cô làm tâm tình hắn càng tệ hơn, hắn nghiêm mặt, xoay người đi về phíabức tường, đá thủng một lỗ lớn, không quay đầu, rời khỏi Nhật Liên Tổ.

BăngThất Hàn lén nhìn bóng dáng Đoàn Duẫn Phi biến mất ngoài tường, kiên cường hítmột hơi, làm dịu cảm xúc li biệt tắc nghẹn trong ngực.

Hếtthảy…… Đều đã hết……

Cô ảmđạm khom lưng, muốn đỡ Băng Thất Long Hình, đột nhiên tóc dài bị kéo, sau đónghe thấy tiếng gầm phẫn nộ của Băng Thất Long Hình –

“Saomày không giết chúng? Rõ ràng mày có cơ hội ra tay, sao lại để chúng rời khỏinhư vậy?”

“A……Cha……” Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại đau đớn.

“Khôngthể tin vào con tiện nhân mày được, mày muốn phá hoại tao phải không? Mày giốnghệt người mẹ hồng hạnh ra tường của mày, thông đồng với người ngoài để đối phótao ư?” Băng Thất Long Hình trừng mắt nhìn cô, phát tiết toàn bộ tức giận lênngười cô.

Cô ngẩnngơ, mẹ…… Hồng hạnh ra tường? Không thể nào! Mẹ gầy yếu nhiều bệnh, sao có thểthông đồng với người đàn ông khác?

“Nếukhông phải Quỳnh Tử nói, tao còn chẳng hay biết gì! Quỳnh Tử đáng thương, thếmà đã chết……” Hắn lâm vào cuồng loạn, nói năng lộn xộn.

QuỳnhTử? Lòng cô rùng mình, bỗng nhiên hiểu ra. Mọi chuyện đều trong sáng, còn ngườiđẩy mạnh cô vào nỗi đau khổ, chính là Quỳnh Tử……

“QuỳnhTử chết thật tốt, nó đáng chết!” Cô giận không nén được, hô to.

“Màynói gì? Câm miệng! Câm cái miệng thối của mày lại……” Băng Thất Long Hình phátđiên, nhặt kiếm lên, chém vào vai cô, đột nhiên, một loạt tiếng súng vang lên,thân hình Băng Thất Long Hình cứng đờ, mắt trợn trừng, ngã về phía sau.

“Ba……A!” Băng Thất Hàn kêu lên kinh hãi, muốn ngẩng đầu xem là ai nổ súng, lúc này,một bóng dáng vô thanh vô tức lại gần, cô chỉ cảm thấy gáy đau nhói, chưa kịpnhìn, đã hôn mê bất tỉnh.

Trướckhi ngất, cô như nghe thấy tiếng cười của thần chết, một tiếng cười như tiếngchuông bạc……

==========

ĐoànDuẫn Phi về đảo Bắc Cực Tinh đã một tuần, nhưng tâm tình hắn không tốt, hơn nữachỉ cần thấy Thiên Xu liền bụng đầy lửa giận, rốt cục bây giờ hắn đã có thểhiểu tâm tình của Thiên Toàn và Thiên Quyền trước đây, cảm giác bị người đùagiỡn thật tệ hết biết, khó trách Thiên Toàn càng lúc càng bất mãn với Thiên Xu.

Theolời Thiên Toàn, Thiên Xu căn bản chỉ là “Tên tiểu nhân chỉ biết trốn trong máytính âm mưu quỷ kế”!

Bởivậy, để chống đối Thiên Xu, hắn cố ý vắng họp, nhốt mình trong phòng ngủ, dùngdi động liếc mắt đưa tình với mấy cô bạn gái của mình.

Theothứ tự bảng chữ cái tiếng Anh bắt đầu từ “a”, có Erin, Emma, Barbara, Camilla,Debbie…… đến “v” là Vicky; Còn có danh sách các mỹ nữ phương Đông sắp xếp theohọ. Hắn chọn từng người một, vốn muốn nói chuyện phiếm với các cô suốt hai mươitư giờ, nhưng có lẽ do mệt mỏi, tán gẫu chưa được vài câu đã thấy chán, gọiliên tục ba mươi cuộc, mỗi cuộc chưa đến năm giây hắn đã muốn gác máy, dườngnhư người hắn muốn tìm không phải các cô này, cho nên tán gẫu như ăn sáp nến,toàn bộ cảm xúc lại càng tệ hơn.

Phiềnquá đi!

Hắn nằmtrên giường, ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà.

Nội tâmhắn rõ ràng khao khát phụ nữ, vì sao trong di động không thể có người nào an ủinỗi tịch mịch của hắn? Đây giống như khi đói bụng, lại không tìm thấy đồ ănmình thật sự muốn, càng làm người ta thất bại phiền muộn.

So vớiviệc nghĩ vẩn vơ trong phòng, không bằng ra ngoài tìm bạn gái mới có vẻ thực tếhơn.

Đúng,đúng vậy, chính là như vậy, chỉ có tự tay ôm mỹ nữ hắn mới có thể vui vẻ.

Nhảy rakhỏi giường, hắn vội vàng thay áo, cầm áo khoác mở cửa phòng.

Vừa lúcđó, Diêm Quýnh đi ngang qua cửa phòng hắn, thấy hắn vẻ mặt buồn bực, không khỏitrêu chọc: “Bị Thiên Xu chỉnh cảm giác thế nào?”

Hắnngẩng đầu trừng mắt, cố ý nói mát, “Đã lắm!”

“Thế á?Vậy sao nhìn ngươi ủ rũ vậy?”

“Bởi vìta muốn tìm rắc rối, được không?” Hắn vượt qua người Diêm Quýnh, đi nhanh racăn cứ.

“Muốntìm rắc rối? Chẳng lẽ ngươi đang nhớ Băng Thất Hàn?” Diêm Quýnh đi theo sauhắn, thuận miệng phỏng đoán.

Hắnxoay mình dừng lại, trong lòng như bị kim đâm một chút, vừa đau vừa giận.

“Cútngay! Đừng làm phiền ta!” Hắn xoay người, giận dữ quát.

“Thì raThiên Ki nói đúng thật……” Diêm Quýnh tặc lưỡi, gật đầu.

“ThiênKi nói gì?” Hắn nhíu mày hỏi.

“Hắnnói ngươi yêu rồi.”

“Bậybạ!” Hắn nhăn mặt, lập tức phủ nhận.

“Cóphải bậy bạ không lòng ngươi tự biết.” Diêm Quýnh cười thầm.

“Viếtnhiều tiểu thuyết có khác, Thiên Toàn, chỉ biết nghĩ linh tinh!” Hắn lạnh lùngnói, tiếp tục đi.

“Ngaycả yêu một cô gái cũng không dám nhận, thì ra ngươi nhát gan đến thế.” DiêmQuýnh nghiêng người tựa vào hành lang, giọng mỉa mai.

ĐoànDuẫn Phi bỗng nhiên dừng lại, xoay người, xông đến túm áo Diêm Quýnh, nghiếnrăng nghiến lợi. “Ta cảnh cáo ngươi, hiện tại tốt nhất chớ chọc ta!”

“Tacàng muốn chọc giận ngươi, sao nào?” Diêm Quýnh cố tình gây sự.

“Shit!”Hắn tức giận vung tay đấm vào mặt Diêm Quýnh.

“Đượclắm, muốn đánh thì đánh một trận cho thống thống khoái khoái nào.” Diêm Quýnhđột nhiên tung một cú đấm, kèm theo một chưởng.

Tâmphiền ý loạn đã đủ làm cho Đoàn Duẫn Phi phát điên, Diêm Quýnh lại cố tình quấyphá, cả người hắn nhất thời giống một con dã thú phẫn nộ, từng tế bào đều sôisục, bởi vậy ra tay vừa nhanh vừa độc.

DiêmQuýnh hơi lơ là, bị hắn đánh trúng hàm dưới, đau đến mức lửa giận ngút trời,lập tức đáp lễ bằng một cú đấm thật mạnh vào bụng Đoàn Duẫn Phi.

Haingười cứ ngươi tới ta đi, quấn lấy nhau mà đánh, tin tức truyền rất nhanh, bốn“sao” khác nghe tin đều chạy tới, thấy bọn họ giống như hai mãnh hổ đánh nhau,xem mà trợn trắng mắt.

Hai kẻđịch lâu năm này lại đánh nhau rồi!

Gia CátTung Hoành lắc đầu thở dài, biết khuyên không được, đơn giản quay đầu nói vớiVọng Nguyệt Tinh Dã: “Diêu Quang, trông chờ vào cậu.”

Dứtlời, hắn lôi nút tai từ túi quần ra bịt chặt hai tai, Thạch Dật và Địch KiếmHoài vội vàng làm theo, một số nhân viên công tác sợ tới mức bỏ chạy, vào phòngkín tị nạn.

VọngNguyệt Tinh Dã hít sâu, điều chỉnh tốt hơi thở, mở miệng, một âm thanh cao vútsắc nhọn nhất thời vang vọng toàn bộ căn cứ.

ĐoànDuẫn Phi và Diêm Quýnh đang ẩu đã thì bị ma âm quán nhĩ, đồng thời chấn động,buông đối phương ra, che tai rống to: “A…! Đừng kêu nữa……”

Tiếngkêu kéo dài một phút mới ngừng, các khung thủy tinh của mấy bức tranh treotường đều vỡ hết, uy lực thật kinh người.

ĐoànDuẫn Phi và Diêm Quýnh như hai quả bóng xì hơi ngồi phệt dưới đất, thở hồnghộc, còn mệt hơn cả đánh nhau.

“DiêuQuang…… Ngươi…… Nhớ đấy!” Đoàn Duẫn Phi khởi động thân mình, run run chỉ tayvào Vọng Nguyệt Tinh Dã.

“Mẹ nó,lỗ tai đau quá……” Diêm Quýnh xoa hai tai, oán giận.

“DiêuQuang chỉ là muốn khuyên can.” Thạch Dật nói thay Vọng Nguyệt Tinh Dã.

“Đâygọi là khuyên can à? Căn bản là có ý mưu sát!” Đoàn Duẫn Phi mắng.

“Đúngvậy! Nếu thính lực của ta có vấn đề gì, sẽ hỏi tội ngươi.” Diêm Quýnh nhìn chằmchằm Vọng Nguyệt Tinh Dã.

VọngNguyệt Tinh Dã không để mấy lời uy hiếp của họ trong lòng chút nào, hắn làm nhưkhông có gì, xoay người rời đi.

“Nàynày này, ta đang nói chuyện với ngươi đó! Thật là tiểu quỷ láo toét mà…… Đángghét, lỗ tai ta còn đang ong ong đây……” Đoàn Duẫn Phi khó chịu chửi bới, nhưnggiọng của chính mình quá to nên màng nhĩ lại hơi đau, vội hạ giọng xuống.

“Tiểutử này, ngày nào đó phải đánh hắn một chút mới được.” Diêm Quýnh cũng khôngvui.

“Đúngvậy, hắn đáng đánh đòn.” Đoàn Duẫn Phi phụ họa.

“Đây cóvẻ là lần đầu tiên các ngươi chung ý kiến.” Gia Cát Tung Hoành cố nhịn khôngphì cười, nở nụ cười nhẹ.

Bọn họnghe được ngẩn ra, liếc nhau một cái, đều hừ một tiếng, quay đầu đi.

“ThiênToàn, khi Khai Dương bị nhốt ở Nhật Bản, ngươi rõ ràng là người lo lắng nhất,sao khi hắn về đến ngươi lại chứng nào tật nấy?” Gia Cát Tung Hoành chế nhạo.

“Ai locho hắn chứ? Hắn chết hay sống cũng không liên quan tới ta.” Diêm Quýnh cãi.

“Vậysao? Thế ai là người dù bị ngăn vẫn dám khởi động trực thăng đi cứu hắn, kếtquả là nặng tay với nhân viên sân bay hả?” Gia Cát Tung Hoành cố ý nói.

ĐoànDuẫn Phi cảm thấy ngoài dự đoán, giương mắt nhìn Diêm Quýnh.

“Ta chỉlà sợ hắn chết sớm quá, ta đây đánh nhau với ai?” Diêm Quýnh vẫn mạnh mồm.

“Yêntâm, ta sẽ không chết trước ngươi đâu.” Đoàn Duẫn Phi quát to.

“Cũngchưa chắc, nếu ngươi không kiểm điểm lại một chút về hành vi của mình, cam đoanđộc của thế kỉ (không hiểu) sẽ nhanh chóng tìm tới ngươi.” Diêm Quýnh nói xongbước đi luôn.

“Ngươinói gì……” Đoàn Duẫn Phi giận dữ, muốn đuổi theo cho hắn một cú đấm, may màThạch Dật cản lại.

“Đượcrồi, Thiên Toàn vì chuyện của ngươi đã ầm ĩ một trận với Thiên Xu đấy!” ThạchDật nói.

“Hắn á?Sao có thể, ta nghĩ là vừa vặn hắn muốn cãi nhau với Thiên Xu thôi! Còn lâu mớilà vì ta.” Hắn cười lạnh.

“ThiênToàn cho rằng Thiên Xu đùa giỡn với tính mạng của ngươi, bởi vậy nói gì cũngphải đi Nhật Bản cứu ngươi, ngươi phải xem vẻ mặt vô cùng lo lắng của hắn lúcấy, rất giống như…… lo cho anh em ruột của mình.” Gia Cát Tung Hoành trầm giọngnói.

Anh em?

Hắnsửng sốt vài giây, bỗng cảm thấy trái tim trống rỗng từ sau khi thoát khỏiphòng thí nghiệm có một phần được lấp đầy.

“Thậtkhông? Tốt thôi, vậy phiền ngươi cảm ơn hắn hộ ta.” Hắn tháo bỏ phòng ngự tronglòng, miệng lại không chịu lơi lỏng, dù sao việc này cũng liên quan đến thể diệnđàn ông.

Gia CátTung Hoành nở nụ cười. “Tự ngươi nói đi.”

“Takhông rảnh, ta muốn ra ngoài một chút.” Hắn dẫn sang chuyện khác.

“Điđâu?”

“Đi……”

“Tìmphụ nữ.” Địch Kiếm Hoài lạnh lùng bổ sung hộ.

Hắntrợn mắt. “Đúng.”

“Cho dùnhiều phụ nữ cũng không làm giảm sự phiền chán của ngươi đâu.” Địch Kiếm Hoàinói có hàm ý.

“Có ýgì?” Hắn không hờn giận nhíu mày.

“Bởi vìhọ không phải là người ngươi muốn.” Địch Kiếm Hoài hiểu rõ nội tâm hắn, hơicười.

Khuônmặt tuấn tú của hắn trầm xuống, mỗi lời của Thiên Ki giống như một tảng đá đậpvào ngực hắn, làm trái tim hắn thiêu đốt đau đớn.

Gia CátTung Hoành cũng nhìn ra tâm sự của hắn, vì thế nói: “Cha con Băng Thất mất tíchngay ngày các ngươi rời Nhật Liên Tổ rồi.”

“Ngươinói gì?” Hắn ngạc nhiên mở to mắt.

BăngThất Hàn mất tích?

“Ta chorằng Nặc Á Phương Châu là khả nghi nhất, vì ngươi, chúng đã triển khai hànhđộng, Thiên Xu đã nắm giữ một phần hành tung của chúng, trong thời gian này tốtnhất phải cẩn thận chút, nếu chúng mang hai cha con Băng Thất đi, có lẽ mụctiêu vẫn đang tập trung trên người ngươi.” Gia Cát Tung Hoành nghiêm mặt nói.

“Ta?Chẳng lẽ bọn họ nghĩ bắt được Băng Thất Hàn có thể đối phó ta?” Hắn đấm tay vàotường, cả giận nói.

“Đúngvậy, chúng cho là thế đó.” Gia Cát Tung Hoành tinh tường dõi theo hắn.

Hắnnhìn ra sự dò xét trong mắt Gia Cát Tung Hoành, lập tức nén lửa giận, thay bằngkhuôn mặt tươi cười đùa cợt.

“Thậtnực cười! Băng Thất Hàn không có tí quan hệ nào với ta hết……” Hắn khoa trươngcười to.

“Tađúng là muốn nói cho ngươi điểm ấy, mặc kệ Nặc Á Phương Châu có hành động khiêukhích gì, ngươi cũng không được hành động thiếu suy nghĩ, biết chưa?” Gia CátTung Hoành nghiêm túc dặn dò.

“Tabiết, ta đã sớm quên Băng Thất Hàn là ai, hiện tại, ta muốn đi cuồng hoan,bye!” Hắn gật gật đầu, mặc áo da vào người, đi tới sân bay.

Hừ! NặcÁ Phương Châu nghĩ có Băng Thất Hàn thì có thể dẫn hắn cắn câu? Chúng tính sairồi, ai quen Băng Thất Hàn? Hắn căn bản ngay cả cô trông thế nào cũng không nhớrõ!

Hắn cốgắng áp chế sự xôn xao khác thường trong lòng, lên trực thăng, mở mái vòm,thuần thục điều khiển máy bay, trong trời băng đất tuyết rời đảo Bắc Cực Tinh.

Betty,Anita, Rosana…… Tôi đến đây!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.