Cả tòa mộ táng đột nhiên sáng bừng lên khiến cho người của các thế lực hưng phấn giống như ăn mười cân xuân dược, ai nấy đều hận không thể trực tiếp hóa thân làm Chí Tôn cường giả, một cước đem tất cả những người khác đá ra ngoài bí cảnh, một mình độc chiếm lấy truyền thừa của Ngọc Kiếm Chí Tôn.
Câu hỏi đặt ra là liệu Chí Tôn cường giả sẽ quan tâm tới truyền thừa của một Chí Tôn khác ư? Câu trả lời hiển nhiên là không, có thể tu luyện tới cấp bậc Chí Tôn ai chẳng phải là dạng người kinh tài tuyệt diễm, tự thân hình thành đạo, tiếp nhận truyền thừa của một Chí Tôn khác sẽ chỉ dẫn đến đạo tâm của bản thân trở nên bất ổn, nhẹ thì tu vi đình trệ, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, hại nhiều hơn lợi. Cơ mà điều đó chỉ đúng khi truyền thừa đó không thuộc về Ngọc Kiếm Chí Tôn!
Mặc dù tu vi chỉ dừng lại ở Thương Hải Cảnh trung kỳ đỉnh phong, nhưng Ngọc Kiếm Chí Tôn Vân Biệt Trần năm xưa danh tiếng cực thịnh, thực lực của hắn có thể không dám nói là đệ nhất thiên hạ, nhưng nhắc tới kiếm đạo, trên đời này người có thể vượt qua được hắn căn bản chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Thực tế mà nói, từ Thiên Ma Chi Chiến cho đến hiện tại, tính toán kỹ lưỡng cũng chỉ có đúng ba người là có thể tự tin nói rằng tạo nghệ kiếm đạo của mình vượt qua được Ngọc Kiếm Chí Tôn.
Thứ nhất đó là Thanh Long Kiếm Thần Lạc Vô Nhai, lão tổ tông của Thần Kiếm Sơn Trang, một trong tam đại Thánh Địa, thân là người sáng lập ra Thần Kiếm Sơn Trang, tu vi kiếm đạo của người này căn bản không cần nói cũng biết là cường đại vô cùng. Người thứ hai là Hồng Vũ Kiếm Cơ Mộng Khuynh Ảnh, Chí Tôn cường giả của Chí Tôn Kim Điện, nghe nói nàng ta năm xưa là tán tu, từng dùng một kiếm cắt mất một mảng đại lục, trực tiếp nhấn chìm nó cùng với vô số kẻ địch trong Thiên Ma Chi Chiến, thực lực khủng bố không có gì phải bàn cãi.
Người thứ ba là Ngân Diện Ma Kiếm Độc Cô Vấn Thiên, xuất hiện sau Thiên Ma Chi Chiến, một người một kiếm đi khắp thiên hạ vô địch thủ, nghe nói đến cả lão Kiếm Thần Lạc Vô Nhai cũng bị người này đả bại, cũng có tin đồn rằng Độc Cô Vấn Thiên còn xông thẳng vào Chí Tôn Kim Điện để khiêu chiến với Mộng Khuynh Ảnh, chỉ là tin đồn này không có một ai chứng thực được. Sở dĩ gọi là Ngân Diện Ma Kiếm là bởi vì người này không bao giờ lộ mặt, luôn luôn ẩn mình sau một chiếc mặt nạ màu bạc thần bí, hơn nữa tất cả người được chứng kiến hắn rút kiếm ra đều đã đầu một nơi người một nẻo, căn bản không ai còn sống để làm nhân chứng, đương nhiên, ngoại trừ lão Kiếm Thần Lạc Vô Nhai ra.
Cũng có tin đồn rằng Độc Cô Vấn Thiên chính là người của Độc Cô gia, cái gia tộc hư hư thực thực có liên hệ với tổ chức tình báo và sát thủ Thập Lục Tháp, chỉ là thời gian mà Kiếm Ma xuất hiện còn trước khi Thập Lục Tháp ra đời đến gần hai ngàn năm, nên nhiều người chỉ coi đây là lời đồn thổi vô căn cứ.
Bởi vì Ngọc Kiếm Chí Tôn vốn đã tạ thế, vậy nên không ai biết rằng hắn cùng với ba người kia ai cao ai thấp, cơ mà dù cho đánh không lại, Ngọc Kiếm Chí Tôn cũng có thể xếp vị trí thứ tư về tạo nghệ kiếm đạo khắp thiên hạ, tuyệt đối đủ cho chín thành chín võ giả trong thiên hạ, nhất là kiếm đạo tu giả phải ngẩng đầu ngưỡng mộ.
Sở dĩ nói rằng truyền thừa của Ngọc Kiếm Chí Tôn đến cả Chí Tôn cường giả khác cũng phải thèm thuồng là vì tuy rằng không thể hấp thu lấy truyền thừa tăng cường thực lực, nhưng có thể lợi dụng kiếm ý của Ngọc Kiếm Chí Tôn để làm tham khảo, từ đó nâng cao thực lực của bản thân.
Kiếm đạo tu hành lên tầng thứ cao hơn, không chỉ đơn thuần là thuộc lòng, sử dụng nhuần nhuyễn kiếm chiêu, mà là nhân kiếm hợp nhất, kiếm không chỉ còn là công cụ của kiếm tu, mà là một phần cơ thể của bọn họ, cái cảnh giới trong tay không có kiếm mà giống như có kiếm nghe thì có vẻ nhảm nhí, nhưng một khi kiếm tu lĩnh ngộ ra được kiếm ý của bản thân mình, dù có cầm một nhánh cây trong tay cũng có thể phát huy ra được uy lực khủng khiếp giống như đang sử dụng thần binh lợi khí.
Hơn nữa những người ở đây đều chỉ là Thánh Giai võ giả, căn bản chưa hình thành đạo của mình, một khi chiếm được truyền thừa của Ngọc Kiếm Chí Tôn, chỉ cần tư chất không phải là phế vật củi mục, vậy thì không sớm thì muộn sẽ có một Ngọc Kiếm Chí Tôn thứ hai ra đời, kế thừa lấy y bát của vị cường giả kiếm tu lẫy lừng thiên hạ này.
Không cần cố gắng quá nhiều mà vẫn có thể một bước lên mây, ai mà chẳng muốn, vậy nên lúc này, tất cả mọi người đều vứt hết mọi thứ ra sau đầu, tâm tâm niệm niệm muốn lấy được truyền thừa, cái gì mà thân nhân bằng hữu, đồng môn minh hữu, liệu có thơm bằng truyền thừa không?
“Mẹ nó trong này sáng thế, mù cả mắt lão tử!”
Một tiếng chửi đổng vang lên khiến bầu không khí khẩn trương giống như quả bóng xì hơi mà đột nhiên xẹp xuống, chỉ thấy từ một cái thông đạo khác, một đám người ngoại hình cổ quái chậm rãi bước ra, những người này mặc quần áo giống như dã nhân, bất kể nam hay nữ đều sở hữu một thể hình cơ bắp lực lưỡng đến mức bất bình thường, làn da để trần lộ ra từng thớ cơ cứng rắn như đá tảng cùng với vô số đồ đằng vằn vện trải dọc khắp người.
“Man Tộc!”
“Cái quái gì, tại sao bọn chúng lại ở đây?”
“Câu hỏi quan trọng hơn, bọn chúng lẻn vào trong bí cảnh từ lúc nào, đám người ở bên ngoài là một lũ phế vật à?”
“Quan trọng cái rắm cái tên ngu ngốc này! Làm mẹ gì còn cái gọi là đám người bên ngoài, ngươi không nhớ rằng trước lúc chúng ta tiến vào thì đã có chuyện gì xảy ra à?”
“Hẳn là đám Man Tộc này lợi dụng tình hình hỗn loạn lúc đó để tiến vào trong bí cảnh!”
Sự xuất hiện của những người này khiến bầu không khí trở nên xáo động, đơn giản bởi vì bọn họ chính là Man Tộc! Man Tộc là một tộc người sống ở phương bắc lạnh lẽo của Huyền Linh đại lục, không thuộc về bất kỳ đế quốc nào, thực tế thì tộc người này không phải gọi là Man Tộc, đó chỉ là cách gọi kỳ thị của người trong giang hồ, cơ mà lâu dần gọi nhiều thành quen, Man Tộc nghiễm nhiên trở thành tên riêng cho bộ tộc này.
Man Tộc có phần giống với Vu Thần Sơn, tu luyện không theo lối mòn của võ giả thông thường, nếu Vu Thần Sơn thờ phụng “Vu Thần” đặc biệt của bọn họ, thì Man Tộc thờ phụng đồ đằng thần thú, Vu Thần Sơn tu luyện đa số là bùa ngải, bí thuật, độc công, Man Tộc ngược lại chỉ tu luyện thể thuật, nếu nói đến luyện thể thì trên đời này khó có ai vượt qua được Man Tộc.
Nếu là bất kỳ thế lực nào khác xuất hiện, thậm chí là Vu Thần Sơn hay người khác đến từ Thôn Thiên Ma Tông cũng không khiến ai phải kinh ngạc, chỉ là cái đám man nhân chỉ biết đến cơ bắp này mò vào đây làm gì, với bọn chúng thì mấy thanh kiếm chả khác gì cây tăm, có được truyền thừa cũng mẹ nó chỉ dùng để múa kiếm….xỉa răng, tranh giành cái rắm.
“Man nhân, các ngươi ở đây làm gì?” Một người không biết đến từ thế lực nào tiến lên phía trước, ngữ khí bất thiện nói.
Trả lời chính là nam nhân đã chửi đổng ban nãy, chỉ thấy người này thân cao đến gần ba mét, cả người tựa như chiếc cột nhà, bắp tay to bằng eo người khác, gương mặt với một chiếc sẹo cắt ngang sống mũi cùng với mái tóc dựng đứng màu đỏ chót như lửa trông cực kỳ dữ tợn.
“Lão già chết toi Vân Biệt Trần kia trước kia đã cướp mất thánh vật trấn tộc của bọn ta, đương nhiên bọn ta đến đây là để đòi lại nó!”
“Thánh vật trấn tộc…chẳng lẽ là Lộ Sương Kiếm?!” Một người khác kinh hô.
“Phải phải, là Lộ Sư…….ờ cái gì gì đó kiếm, ta chỉ biết đấy là thánh vật của tộc ta, bọn ta ở đây để lấy lại là lẽ đương nhiên ha.” Nam nhân tóc đỏ kia nghe thấy vậy liền hớn hở nói, chỉ là nhìn điệu bộ trông có vẻ….thiểu năng, trí thông minh không có nhiều lắm.
“Lũ man nhân thô bỉ, Lộ Sương Kiếm là Thánh Khí bản mệnh của Ngọc Kiếm Chí Tôn, sao có thể là đồ vật của một đám khỉ thoái hóa như các ngươi được.” Một tên thanh niên không nhịn được mà nhổ nước bọt, giọng nói tràn ngập sự khinh bỉ.
“Ừm…ngươi, phải, chính là ngươi đó, xưng tên đi!” man nhân tóc đỏ ngay lập tức quay sang nhìn lấy thanh niên vừa mới lên tiếng.
“Tại sao ta phải xưng tên với con khỉ đột nhà ngươi?” tên thanh niên khoanh tay ngạo nghễ nói.
“Bởi vì….” Man nhân tóc đỏ nói chưa dứt lời, thân hình đã nhoáng lên một cái, trong tích tắc liền xuất hiện trước người tên thanh niên kia.
“Ầm!!!”
Một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên, sau đó là một cơn mưa máu thịt trộn lẫn với đất đá văng lên không trung bắn ra tứ phương tám hướng, một quyền của man nhân tóc đỏ trực tiếp biến thanh niên kia thành thịt vụn, thứ duy nhất còn lại chính là một cái hố to trên nền đá cứng rắn, à không, thực ra thì vẫn còn một thứ còn sót lại, đó chính là nửa thân dưới của tên thanh niên kia lúc này chỉ còn lại hai cái chân nham nhở bị thổi bay qua một bên bởi sóng xung kích.
“…ta không giết kẻ vô danh!” Man nhân tóc đỏ kết thúc câu nói của mình.
Biến cố bất ngờ khiến tất cả mọi người chết lặng mất một lúc mới hoàn hồn, đám người cùng một phe với tên thanh niên xấu số kia lúc này mới hét lên
“Lục sư đệ!!”
“Lục sư huynh!!”
Giống như đổ thêm dầu vào lửa, man nhân tóc đỏ đưa tay lên gãi đầu, miệng lẩm bẩm
“Ủa người đâu? Vừa nãy vẫn đứng đây mà?”
“Thiếu tộc trưởng, hắn ta bị một quyền của ngài chùy bạo rồi.” một man nhân khác lúc này mới ấp úng lên tiếng.
“Súc vật, để mạng lại đây!!” Một người có vẻ như là cầm đầu của đám người cùng phe với thanh niên vừa mới chết, rút kiếm ra hét lớn.
“Này này, từ từ đã, ta đâu có nghĩ hắn lại yếu như vậy, một quyền của ta cũng không đỡ được.” Thiếu tộc trưởng Man Tộc bối rối nói, vẻ hung hãn ban đầu biến mất không còn chút vết tích.
“Đừng nói nhảm, tất cả xông lên, trả thù cho lục sư đệ!”
Cũng không biết là ai la lên, chỉ thấy cả bọn mấy chục người đồng loạt xông lên, linh lực bộc phát quấy đảo không khí, sát khí bao trùm lấy thiếu tộc trưởng Man Tộc.
“Ha ha ha ha, tuyệt vời!! Đến chiến với ta một trận nào, để Thân Đồ Trượng ta đây nếm thử năng lực của đám người đế quốc các ngươi!!” Thiếu tộc trưởng Man Tộc, lúc này phải gọi hắn là Thân Đồ Trượng đứng trước sát khí bủa vây không hề kinh hãi, ngược lại nở một nụ cười mười phần hưng phấn, tiếng nói sang sảng như chuông đồng cất lên vang vọng cả lăng mộ.
Nhất thời đao quang kiếm ảnh lóe lên, tiếng hò hét ầm ĩ, tiếng binh khí va chạm vang lên không ngừng. Tất cả những người không liên quan đều thức thời lùi xa khỏi chiến trường, một mặt bàng quan xem cuộc vui.
“Đại sư huynh, chúng ta có cần trợ giúp đám người của Thiên Môn kia không?”
“Không cần thiết, thứ chúng ta nhắm đến là truyền thừa, vốn không ảnh hưởng tới đám man nhân kia, dù sao thì có trời mới biết Lộ Sương Kiếm liệu có thực sự ở trong lăng mộ này hay không, cứ để bọn chúng chó cắn chó, ít đi một người tức là bớt đi một phần cạnh tranh, sư đệ nên để ý tới những thế lực khác thì hơn, nhất là Thượng Đỉnh Thiên Tông đằng kia, bọn chúng mới là mối đe dọa lớn nhất đối với Tế Vũ Môn chúng ta.”
Thực tế thì những cuộc đối thoại tương tự như thế kia xuất hiện không chỉ một lần trong số người đang quan chiến, chỉ có điểm khác đó là mỗi thế lực đều có mục tiêu phải kiêng kỵ khác nhau, nhưng tổng thể lại mà nói, mười mấy cỗ thế lực hiện tại, Thượng Đỉnh Thiên Tông, Đan Thanh Môn cùng với Mạc gia chính là ba thế lực khiến người khác kiêng kỵ nhiều nhất.
“Bốp!!”
Một tiếng vang giòn giã cất lên, cùng với nó là một mớ hỗn độn đỏ đỏ trắng trắng trộn lẫn với nhau bắn lên tường lăng mộ, một cái xác không đầu với cần cổ nham nhở thịt vụn phun máu lên thành vòi trước khi ngã xuống, chỉ mới giao đấu có chưa đầy một phút, đám người của Thiên Môn đã tổn thất thảm trọng. Gần bốn mươi môn nhân Thiên Môn, vây công một mình Thân Đồ Trượng, vậy mà cảm giác giống như là bốn mươi đứa con nít miệng còn hôi sữa đang vây quanh một con quái vật.
Trên thực tế, cảm nhận của chín người còn sống sót của Thiên Môn lúc này cũng không khác là bao, Thân Đồ Trượng một thân một mình tả xung hữu đột, một quyền vung ra liền đem cả người lẫn binh khí của kẻ địch đập thành cám bã, một cước đạp tới lập tức đá nát đối phương thành thịt vụn, trên người hắn rõ ràng không có dao động linh lực nhưng uy áp khủng khiếp tỏa ra từ cơ thể hắn giống như là một đầu hoang cổ mãnh thú khủng bố tới cực điểm, cơ bản chỉ dùng tới man lực cũng có thể áp đảo hoàn toàn đám người của Thiên Môn.
Ẩn nấp trong một góc tối ít ai chú ý đến, đám người Trần Duệ tận lực che giấu sự hiện diện của mình, nhìn thấy một màn này cũng không khỏi ngạc nhiên. Không phải ngạc nhiên vì Thân Đồ Trượng có thể lấy một địch mấy chục, mà chỉ đơn giản là bọn họ đây là lần đầu tiên nhìn thấy Man Tộc chiến đấu, phải nói rằng, cái phong cách bạo lực nguyên thủy này, thực sự rất giống với ai đó mà cả bọn vô cùng quen thuộc.
Trần Duệ tuy rằng thương nặng, nhưng tốt xấu gì cũng là đệ tử của “đại phú hào” Tử Phong, đan dược trị thương cao cấp nhiều như lông ngỗng, dù không khỏi hẳn thương thế ngay được nhưng cũng đã khôi phục được tương đối. Lúc này hắn đã không cần nhờ tới sự giúp đỡ vẫn có thể tự đứng thẳng, chỉ là sắc mặt trắng bệch cho thấy thương thế của hắn không hề nhẹ.
“Diệp sư nương, ngài nhìn xem, nếu cho ngài đánh với tên man nhân đó, liệu ngài có thắng được không?” Trần Duệ hỏi nhỏ.
“Không biết, nhưng mà cái phong cách này, rất giống với chủ nhân, ta thích!” Diệp Mị Nhi lắc đầu, ánh mắt sáng rực nhìn vào Thân Đồ Trượng.
Đừng hiểu lầm, thích ở đây mẹ nó không hề liên quan chút nào đến tình cảm, với Diệp Mị Nhi mà nói, cái tên Thân Đồ Trượng kia nhìn có vẻ…..ngon miệng, theo đúng nghĩa đen luôn. Đối với cái con gấu túi đội lốt mỹ nữ này, ngoại trừ Tử Phong cùng những người xung quanh hắn ra, tất cả sinh vật khác đều được phân biệt bằng “ăn ngon” và “ăn không ngon nhưng vẫn ăn được cho đỡ đói”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]