Chương trước
Chương sau
Ở một diễn biến khác, Tử Phong lúc này đang dùng sức chín trâu hai hổ để luyện hóa cả cái bí cảnh, công việc này nói dễ thì dễ mà nói khó thì khó, dễ ở đây đó là đối với hắn, luyện hóa một tiểu không gian độc lập là chuyện mà năng lực của hắn hoàn toàn có thể làm được. Nhưng khó ở đây, làm được là một chuyện, còn làm có đơn giản hay không là chuyện khác, mộ táng của Ngọc Kiếm Chí Tôn tuy chỉ là một tiểu không gian hay còn gọi là á không gian phụ thuộc vào chủ không gian của Huyền Linh đại lục, diện tích hiển nhiên sẽ không bằng cả Huyền Linh đại lục, cơ mà cũng vô cùng rộng lớn, ít nhất phải cỡ phân nửa cái Càn Nguyên đế quốc.

Luyện hóa một mảng thiên địa to lớn như vậy không phải là một công việc có thể nhanh chóng làm được, thậm chí đủ sức lực để làm hay không còn phải tính lại, đó cũng là lí do mà không một cường giả Chí Tôn nào có ý định luyện hóa tiểu không gian sẽ lên cơn đi luyện hóa cả cái tiểu không gian đó thay vì tìm hạch tâm để xử lí, đây mẹ nó là tự làm khổ chính mình, trừ khi đầu bị bò đá thì mới chọn cái cách đó.

Cơ mà Tử Phong hiện tại lại chính là đang dùng cái cách thiểu năng đó, dù sao thì cũng hết cách, tuy rằng Sâm La Vạn Tượng của hắn có khả năng xâm thực và đồng hóa vô cùng cường đại, đứng trước tấm cổ bia chứa đựng chín thành mộc chi pháp tắc của toàn bộ Huyền Linh đại lục cũng trở nên bất lực, không hẳn là không thể luyện hóa được, chỉ là thời gian tiêu tốn sẽ vô cùng nhiều, cái phương pháp đi đường vòng tưởng chừng như mất công mất sức nhiều hơn như này lại thành một kẽ hở cho hắn lợi dụng.

Hư ảnh Thế Giới sau lưng Tử Phong càng ngày càng trở nên ngưng thực, một thứ áp lực không tên dâng trào mất kiểm soát, ban đầu hắn còn có thể cầm giữ nó ở bên trong huyệt động, chỉ là hiện tại tâm trí của hắn đang tập trung hoàn toàn vào việc luyện hóa không gian mộ táng, căn bản không rảnh để mà kiềm chế không cho áp lực phát tán ra ngoài.

Cũng may mắn đó là khu vực mấy trăm dặm xung quanh lúc này không hề có một bóng người, thậm chí cường giả Thiên Tôn có nhận ra cũng sẽ không để ý, bởi vì thứ áp lực trầm trọng nhưng lại mang theo hơi thở của đại đạo tự nhiên này vốn không thể nào là thứ do con người phát ra, đa số sẽ cho rằng dị động này đến từ cánh cổng dẫn vào mộ táng mà thôi.

Nếu lúc này có ai mang theo năng lực tựa như Tà Vương Chân Nhãn ở trong bí cảnh, hẳn sẽ có thể nhìn thấy không gian của mộ táng đang bị một lớp dị không gian khác không ngừng đè lên sau đó thôn phệ, đồng hóa với dị không gian đó, tốc độ ăn mòn vô cùng nhanh chóng, hơn nữa ngày một nhanh hơn. Đó là bởi vì Sâm La Vạn Tượng càng thôn phệ được nhiều không gian của mộ táng hơn thì bản thân nó sẽ càng mạnh mẽ, đồng thời sức phản kháng của mộ táng cũng trở nên yếu hơn, tạo điều kiện cho Sâm La Vạn Tượng tăng nhanh tiến độ.

------------

Bên trong mộ táng của Ngọc Kiếm Chí Tôn, lúc này Lãnh Băng Băng chúng nữ đang chậm rãi di chuyển theo một thông đạo chật hẹp dưới lòng đất, Nạp Lan Yên Nhiên và Diệp Ngưng Tuyết đang dìu lấy Trần Duệ, toàn thân hắn hiện tại ướt đẫm một màu đỏ tươi, da thịt trên người nứt nẻ khắp nơi vẫn đang nhỏ ra từng giọt huyết dịch lên trên mặt đất, chân tay của hắn mềm nhũn vô lực, gần như đang dùng hết sức bình sinh của mình để có thể miễn cưỡng đứng lên, hơi thở nặng nhọc phả ra từ trong khoang miệng ngập ngụa máu tươi tanh tưởi, đôi mắt của hắn ảm đạm chỉ còn lại một chút ánh sáng, nếu không phải có đại nghị lực chống đỡ thì đã nhắm lại mà chìm vào trong vực thẳm hôn mê.

Cách đây không lâu, cả nhóm bị một đám ma tu vây công, trong tình thế ngặt nghèo đó, Trần Duệ lĩnh ngộ bí pháp của Tần Như Ngọc, sau đó trực tiếp dẫn bạo Cốt Xà Kiếm, cưỡng ép đột phá vòng vây của quân địch, đưa cả bọn thoát khốn. Có điều Cốt Xà Kiếm vốn là một kiện Đế Khí đã nhận hắn làm chủ, hai người có mối liên hệ mật thiết với nhau, việc dẫn bạo Đế Khí bản mệnh khiến Trần Duệ bị phản phệ mà trọng thương, kém chút nữa đem cả cái mạng bồi táng theo binh khí của mình.

Nếu chỉ là Đế Khí thông thường thì cũng không đến nỗi xuất hiện phản phệ mạnh mẽ như vậy, chỉ là Cốt Xà Kiếm có thai thể cấp bậc quá cao, phản phệ đến từ việc dẫn bạo một kiện Đế Khí mang thai thể đẳng cấp Thánh Khí đối với một Tôn cấp hậu kỳ nhỏ nhoi như Trần Duệ là quá mức to lớn, nếu không phải hào quang của khí vận chi tử bảo vệ hắn một cách thần kỳ thì không chỉ là trọng thương đơn thuần như thế.

Cả nhóm sau khi đột phá vòng vây vẫn bị truy đuổi một quãng đường dài, sau đó không hiểu nhân họa đắc phúc thế nào mà xuyên qua một tầng cấm chế, sau đó lọt vào trong cái thông đạo bí ẩn này. Tử Phong quan sát quá trình từ đầu tới cuối, đến khi thấy mọi người “vô tình” xuyên qua cấm chế rồi đi tới một chỗ bí ẩn, hắn thiếu chút nữa há miệng ra chửi bậy, con mẹ nó cái trò khí vận chi tử tìm đường sống trong chỗ chết sau đó tìm được cơ duyên không lạ lẫm gì đối với hắn, có điều đây là lần đầu tiên mà hắn được chứng kiến tận mắt mà thôi.

Vì cớ gì Tử Phong lại có thể khẳng định nơi này có cơ duyên? Đơn giản mà thôi, tuy phân thân này của hắn không có thực lực y như bản thể, nhưng tốt xấu gì cũng mang theo bảy tám thành công lực của hắn, mà từng đó thôi cũng đã là vô cùng cường đại, thần thức khủng bố biến thái của hắn ngay khi cả bọn tiến nhập thông đạo này đã nhạy bén cảm nhận được thông đạo này dẫn đi đâu.

Không thể không nói khí vận chi tử chính là một thứ sinh vật không nói lí, Trần Duệ dẫn bạo Đế Khí của mình, sau đó chạy trốn lại tình cờ chui vào trong một thông đạo bí mật, mà thông đạo bí mật này, chính là dẫn thẳng đến nơi mai táng Ngọc Kiếm Chí Tôn Vân Biệt Trần!!

Đúng vậy, không sai chút nào, cái hơi thở đại đạo cường hãn tới mức rối tinh rối mù tỏa ra từ trong cái quan tài ngọc thạch đặt giữa một đại điện rộng lớn vô ngần dưới lòng đất, xung quanh là vô số đồ vật dùng để tế lễ, cả toà đại điện được trang hoàng lung linh như mộ vua chúa thời cổ đại, ngoại trừ Ngọc Kiếm Chí Tôn thì ai mới tư cách để được mai táng tại một chỗ như vậy.

Khiến Tử Phong phải kinh ngạc đó là Ngọc Kiếm Chí Tôn tạo hóa ngay khi Thiên Ma Chi Chiến vẫn đang diễn ra, đến tận bây giờ đã là vạn năm trôi qua mà có thể giữ được uy thế khiếp người như vậy, vậy rốt cuộc lúc còn sống vị Chí Tôn này mạnh mẽ đến mức nào?

Theo như những gì Tử Phong biết, Vân Biệt Trần trước khi chết có tu vi Thương Hải Cảnh trung kỳ, không phải hậu kỳ, cũng không phải đỉnh phong đại viên mãn, chỉ vẻn vẹn dừng lại ở cảnh giới trung kỳ mà thôi. Nếu một Thương Hải Cảnh trung kỳ đã mạnh mẽ đến mức di thể sau khi chết đi hơn vạn năm vẫn còn mang theo hơi thở đại đạo khủng bố như thế này, vậy thì Tử Phong không dám tưởng tượng Thương Hải Cảnh hậu kỳ hay là đỉnh phong đại viên mãn sẽ cường đại đến mức nào, điều này khiến hắn phải ước tính lại một lần nữa về chiến lực ở đẳng cấp Chí Tôn.

Cơ mà khoan hãy nói đến Ngọc Kiếm Chí Tôn lúc sống mạnh mẽ ra sao, Tử Phong ẩn ẩn có chút cảm giác bất an với nơi này, không hẳn là cảm nhận được nguy hiểm có thể uy hiếp tới bản thân, mà chỉ đơn thuần nhận ra có gì đó không đúng. Tử Phong không phải là chưa từng vào trong bí cảnh lịch luyện, chỉ là mỗi lần hắn mò vào trong bí cảnh, không phải là có bẫy rập thì cũng có nguy hiểm chết người giáng lâm, hại hắn lần nào cũng thiếu chút nữa liền ném đi cái mạng nhỏ.

Một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng, bí cảnh nói chung hay là lăng mộ nói riêng với Tử Phong đồng nghĩa nguy hiểm cùng xui xẻo tận mạng, hơn nữa ở đây còn có hư hư thực thực một tên khí vận chi tử Trần Duệ, Ngọc Kiếm Chí Tôn có đột nhiên bật nắp quan tài sống dậy Tử Phong cũng sẽ không ngạc nhiên một chút nào.

Cả bọn thông qua mật đạo tiếp cận lăng mộ, vừa mới đặt chân tới nơi, xung quanh từ những thông đạo khác, nói đúng hơn thì đó chính là những lối vào chính quy dẫn ra ngoài lăng mộ, từng đoàn người nối đuôi nhau lặng lẽ xuất hiện, trong nháy mắt liền khiến cả cái lăng mộ lạnh lẽo tràn ngập khí tức sinh mệnh. Tử Phong nhìn một màn này cũng liền trực tiếp câm nín, sớm không sớm muộn không muộn, Trần Duệ vừa đặt chân tới nơi thì liền có một đám nhân vật pháo hôi thường sẽ chết trong vòng hai chương hiện thân cùng một lúc, cái sáo lộ cũ rích này ngược lại vô cùng phù hợp với kiểu khí vận chi tử cổ điển như đồ đệ của hắn.

"Chính là nơi này!!"

Không biết là ai hưng phấn kêu lên, chỉ biết rằng một tiếng kinh hô này liền quấy động bầu không khí, tất cả không hẹn mà cùng co rúc về một phía, tận lực bảo trì khoảng cách với các nhóm người khác, ai nấy đều mang theo thần tình cảnh giác nhìn nhau.

Có thể tiến vào trong bí cảnh, ai mà không phải là dạng người kinh tài tuyệt diễm, cái mặt hàng như thiên tài vạn năm khó gặp cũng không hiếm thấy, nếu không muốn nói là nhiều như chó, chẳng có một ai là đèn cạn dầu cả, tất cả đều rõ ràng rằng ở trong này không có đồng minh thật sự, đứng trước truyền thừa tuyệt thế của cường giả Chí Tôn, đến cả người thân ruột thịt còn có thể trở mặt, đừng nói là những người vốn thuộc trận doanh khác biệt, dù có người cùng thuộc một thế lực thì cũng chỉ có thể tin một nửa, một nửa còn lại vẫn phải mang theo lòng cảnh giác.

Cơ mà bầu không khí khẩn trường không kéo dài được bao lâu, bởi vì dị biến đã xảy ra, chỉ thấy không gian lăng mộ vốn chỉ được một ít Dạ Minh Châu chiếu sáng, thập phần tối tăm nay lại đột nhiên trở nên sáng bừng, những ngọn nến treo dọc khắp trên tường không biết bằng cách nào đã bốc cháy, tỏa ra ánh sáng chiếu rọi cả lăng mộ to lớn, đồng thời cũng không thiếu các trận pháp cung cấp ánh sáng bổ sung vào, nhất thời khiến toàn bộ lăng mộ từ tình trạng nhá nhem u tối trở nên sáng chói rực rỡ như ban ngày.

Mọi thứ xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt khiến tất cả không khỏi sững sờ, cơ mà rất nhanh ai nấy đều lộ ra vẻ hưng phấn một cách rõ ràng, dị tượng như này, chứng tỏ nơi này chính là chủ lăng mộ không sai đi đâu được, truyền thừa chỉ còn cách bản thân một bước ngắn nữa thôi!

Trong khi đám người đến từ các thế lực đều nhất loạt chú mục vào chiếc quan tài cổ kính được đặt trên một bệ đá cao vút nơi trung tâm lăng mộ, Lãnh Băng Băng cùng với mọi người không chút tiếng động âm thầm lùi bước, tận lực khiến bản thân trở nên mờ nhạt nhất có thể. Chúng nữ lâu ngày ở bên Tử Phong, dần dà cũng lây nhiễm cái bản tính cẩn thận của hắn, đứng trước tình huống không biết trước như thế này, an toàn của bản thân được đặt lên hàng đầu, càng huống chi chiến lực của cả bọn đến cả tư cách lót đáy cũng không được, ngoại trừ Diệp Mị Nhi ra thì không ai có đủ thực lực để tự đảm bảo bản thân cả.

Tuy rằng tồn tại một thứ đó là đạo tắc pháp thân của Tử Phong, ít nhất cũng đủ để bảo toàn cả bọn vạn vô nhất nhất, nhưng chúng nữ có đạo tắc pháp thân hộ thể thì ai dám nói những đệ tử thế lực lớn kia sẽ không? Có trời mới biết được một tên ất ơ nào đó liệu có là con tư sinh của cường giả Linh Đế, thậm chí là Bán Thần Cảnh, trong tay sở hữu những lá bài tẩy gì?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.