Đầu mày của Mộ Thương Nam nặng xuống “Thiên Tịnh tỉnh rồi?”
“Đúng vậy! Cảm tạ trời đất, Thiên Tịnh cuối cùng tỉnh rồi, ban nãy còn gọi tôi là cô! Mộ tổng giám đốc, nghe nói anh đang ở bệnh viện, Thiên Tịnh rất nhớ anh!” Thiên Huệ âm thanh kích động khó kìm xuống, bà ta cũng không nghĩ đến Thiên Tịnh tỉnh nhanh như vây.
“Ừ, tôi lập tức đến ngay.” Mộ Thương Nam nói, kéo tay Diệp Phi đi tới phòng bệnh của Thiên Tịnh.
Anh ta đương nhiên phải đi thăm Thiên Tịnh, Thiên Tịnh tỉnh lại hoàn toàn không đúng, vượt khỏi kế hoạch của anh ta.
Tim Diệp Phi lạnh giá, Mộ Thương Nam thật tích cực, thời gian đầu tiên là đi thăm Thiên Tịnh, cô đột nhiên rất muốn cười, Thiên Tịnh có lẽ sắp bị tức điên lên rồi, chỉ là hôn mê 1 ngày, cô dâu liền biến thành cô, nhưng mà có trời biết, cô không muốn làm cô dâu của Mộ Thương Nam.
Cô đi theo người đàn ông đi vào phòng bệnh của Thiên Tịnh, Thiên Tịnh ở trên giường bệnh, nằm nửa người trên giường, trông có khí vô lực.
“Anh Thương Nam! Em rất nhớ anh!” Thiên Tịnh nhìn Mộ Thương Nam đang tiến đến, đầu cắm vào lòng người đàn ông.
Tay Mộ Thương Nam nắm bả vai Thiên Tịnh, dìu cô ta dậy, “Cảm thấy thế nào? Không thoải mái ở đâu không?”
Ánh mắt anh ta đánh giá Thiên Tịnh.
Thiên Tịnh cong cong môi, “Chỉ là toàn thân không có sức lực, chân không thể động, có điều em có thể kiên trì hôn lễ! Anh Thương Nam, em hôn mê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-hon-vo-yeu/2414144/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.