Chương trước
Chương sau
Mộ Thương Nam khóe môi hung hăng vừa kéo, nhìn cô gái nói muốn gả cho Cung Trạch Vũ, anh chỉ muốn giày vò các kiểu để cho cô biết ai mới là người đàn ông của cô!

“Còn muốn chạy? Không dễ dàng như vậy đâu. Chuyện của Thiên Tịnh còn chưa làm rõ thì em cứ ở đấy cho anh!”

Anh lạnh giọng nói. Chuyện Thiên Tịnh nhất định anh phải làm rõ ràng. Không phải làm rõ chuyện ai đẩy Thiên Tịnh mà là làm rõ chuyện tại sao Thiên Tịnh lại tỉnh được. Anh rõ ràng đã ra lệnh cho Sở Nhiễm, nếu không có lệnh của anh thì không được cho Thiên Tịnh tỉnh lại.

Khuôn mặt của Diệp Phi trầm xuống. Xem ra nếu không tống cô vào tù, Mộ Thương Nam sẽ không bỏ qua.

“Anh nhanh lên một chút. Tôi không có thời gian lãng phí vơi anh!” Cô nói, sải bước đi qua người anh.

Cô còn muốn học đại học, không có thời gian dây dưa với Mộ Thương Nam về chuyện của Thiên Tịnh.

Mộ Thương Nam đuổi theo bước chân cô. Ánh mắt anh hung hăng nhìn bóng dáng cô. Ở bên anh thì lãng phí thời gian, thế ở bên Cung Trạch Vũ thì sao?

Tức giận nghẹn lại trong ngực, thiếu chút nữa khiến anh bị nội thương. Anh sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, không nhữn để Thiên Tịnh đến từ đâu thì quay về đó, mà còn phải để cô biết được thân phận của mình.

Chỉ là bây giờ còn chưa phải lúc. Bên cạnh Diệp Phi có quá nhiều người không rõ thân phận. Anh lo lắng những người này sẽ nhắm vào tài sản của nhà họ Thiên.

Trước khi anh có thể chắc chắn được sự an toàn của Diệp Phi, anh sẽ không công khai thân phận của cô.

Trong phòng bệnh, Liễu Họa vẫn luôn an ủi Thiên Tịnh, để Thiên Tịnh không cần lo lắng, Mộ Thương Nam rất nhanh sẽ điều tra được chân tướng sự thật và kết hôn với cô ả.

Thiên Tịnh không thể làm điều gì khác hơn là đồng ý với Liễu Họa, khuyên bà chú ý nghỉ ngơi. Ả cố gắng diễn tròn vai dịu dàng hiền thục, khiến cho Liễu Họa khen không ngớt.

Thiên Huệ tiễn Liễu Họa, xoay người trở lại bên cạnh Thiên Tịnh: “Con yên tâm đi, Diệp Phi rất nhanh sẽ bị đá ra khỏi nhà họ Mộ.”

“Bị đá ra khỏi nhà họ Mộ?” Thiên Tịnh cười lạnh ra tiếng “Sự tình không đơn giản như dì nghĩ đâu, có người hại con!”

“Dì biết mà, là Diệp Phi hại con. Chúng ta lần này đều có nhân chứng, vật chứng. Diệp Phi không muốn ngồi tù cũng khó. Dì sẽ để Liễu Họa giám sát Mộ Thương nam làm chuyện này.” Thiên Huệ nói.

Thiên Tịnh nhướng đuôi lông mày: “Con không nói đến nó! Con tóm lấy tay nó giả vờ như nó đẩy con té ngã. Hơn nữa, con thấy tốc độ của lái xe cũng không nhanh. Lúc con bị tông xe, không hề có vấn đề gì, con giả chết thôi. Chỉ là muốn Diệp Phi vào tù. Đến phòng cấp cứu con vẫn còn tỉnh táo, nhưng cấp cứu một lúc liền hôn mê, từ lúc đấy không hề tỉnh lại nữa. Dì nói xem ai hại con đây?”

Kế hoạch đã được sắp đặt sẵn đều bị phá hỏng vì cô ta hôn mê, lại còn phá hỏng cả hôn lễ của cô ta và Mộ Thương Nam.

Thiên Huệ ngây ngẩn cả người: “Cái gì cơ? Lúc con vào phòng cấp cứu, con vẫn tỉnh sao? Chẳng lẽ Diệp Phi thông đồng với bác sĩ ở đây?”

Người bà nghĩ tới đầu tiên là Diệp Phi, ngoại trừ Diệp Phi, không một ai khác muốn hại Thiên Tịnh cả.

Thiên Tịnh mím chặt môi: “Diệp Phi cũng không biết con còn tỉnh, hơn nữa cô ta biết Sở Nhiễm sao? Con chỉ sợ không phải là Diệp Phi, mà là Mộ Thương Nam. “

Mặt Thiên Huệ trầm xuống: “Mộ Thương Nam? Không phải nó đâu?”

“Dì đừng quên, anh ấy vẫn không muốn lấy con! Bỗng nhiên lại thoải mái đồng ý như vậy. Còn có, anh ấy và Sở Nhiễm là bạn học thời đại học.” Thiên Tịnh nói.

“Mặc kệ nó có đồng ý hay không, nó đều phải lấy con gái nhà họ Thiên. Đây là hôn ước từ trước rồi. Còn có, nó không thích con, chẳng lẽ lại thích con tiện nhân Diệp Phi kia? Diệp Phi và Cung Trạch Vũ vẫn dây dưa không rõ! Mộ Thương Nam là con người ưa sạch sẽ, nó làm sao thích một người phụ nữ mập mờ cùng người đàn ông khác? Dì nói cho con biết, trong hôn lễ, Cung Trạch Vũ còn chạy tới kêu gào nữa đấy! Mộ Thương Nam nói, nó chính là muốn giúp con hành hạ Diệp Phi mới lấy cô ta, đem cô ta giữ ở bên người. Con cứ yên tâm đi, người Mộ Thương Nam yêu nhất chính là con.” Thiên Huệ nói.

Tay bà từ ái vuốt tóc Thiên Tịnh. Con bé ưu tú như thế, Mộ Thương Nam làm sao lại không thích Thiên Tịnh, mà đi thích Diệp Phi được?

Thiên Tịnh nghe Thiên Huệ nói cũng có chút rung động. Cô ả ngẩng cao đầu, cũng cảm giác mình mạnh hơn Diệp Phi nhiều.

Dường như cô ả không tìm được lý do Mộ Thương Nam thích Diệp Phi!

“Thì ra anh Thương Nam nói như vậy! Ha ha, bảo sao Diệp Phi lại vội vã muốn ly hôn. Con thấy anh Thương Nam cũng hành hạ cô ta không ít đâu.”

“Đúng vậy. Nếu không ai lại ngu ngốc không chịu làm nữ chủ nhân của nhà họ Mộ mà cứ nằng nặc đòi ly hôn chứ?” Thiên Huệ nói.

Trong lòng Thiên Tịnh an tâm trở lại, môi cô ả nhếch lên cười, cứ nghĩ đến Diệp Phi bị tống vào tù, sống không bằng chết là cô ả lại thoải mái.

Trong biệt thự của Mộ Thương Nam, Mộ Thương Nam quay trở lại liền vào thư phòng gửi tin nhắn cho Sở Nhiễm, hỏi Sở Nhiễm tại sao Thiên Tịnh lại tỉnh?

Sở Nhiễm nhìn thấy tin nhắn xong cũng cảm thấy kinh ngạc, cô lập tức nhắn lại cho Mộ Thương Nam.

“Thuốc của tôi tuyệt đối có thể khiến cho Thiên Tịnh hôn mê hơn 3 ngày, cố chờ tôi về đi.”

“Phần thân dưới của cô ta vẫn chưa hồi phục được, là tác dụng phụ của thuốc sao?” Mộ Thương Nam hỏi.

“Không phải. Tôi cho cô ta thuốc ngủ, sẽ khiến cô ta tự nhiên tỉnh, không hề có tác dụng phụ. Tình trạng như thế là không bình thường.” Sở Nhiễm đáp.

“Vậy chính là có người cho cô ta thuốc giải, chỉ là thuốc giải và thuốc ngủ có thành phần xung khắc, nên không phát huy được hết tác dụng.” Mộ Thương Nam phân tích.

“Tôi vẫn đang ở tòa thành. Chờ tôi về, tôi sẽ điều tra xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.” Sở Nhiễm nhắn lại.

“Nếu hiện tại cô ta mất cảm giác nửa người dưới thì cứ giữ như thế đi, tiếp tục để cho cô ta mất cảm giác, không cần để cô ta đứng lên. Còn nữa, trong bệnh viện có nội gián, hoặc là phòng vệ quá kém. Lần trước đã để mất ca bệnh, lần này lại có người cho Thiên Tịnh thuốc giải. Người này, nhất định là người của Cung Trạch Vũ, hoặc có lẽ chính là hắn ta! Cậu phải tăng cường đề phòng! Tôi không muốn chuyện này diễn ra thêm một lần nào nữa!” Ngón tay Mộ Thương Nam nhấn lên màn hình gửi tin nhắn.

“Cung Trạch Vũ đáng nghi nhất, cũng chỉ có hắn ta mới biết tôi cho Thiên Tịnh dùng thuốc ngủ, cũng chỉ có hắn mới có thể cho Thiên Tịnh thuốc giải.” Sở Nhiễm đáp.

“Công ty trong bóng tối chống đỡ không được bao lâu đâu. Cung Trạch Vũ cũng sắp biến mất rồi.” Mộ Thương Nam nhắn trả lời xong liền nhấn tắt màn hình.

Cung Trạch Vũ không cưới được Diệp Phi nên dùng cách này khiến anh và Diệp Phi ly hôn ư. Môi anh khẽ nhếch, cười nhạt. Cung Trạch Vũ đúng là đang nằm mơ giữa ban ngày!

Diệp Phi ở trong phòng chuẩn bị đồ dùng cần thiết để ngày mai đi học thì nhận được điện thoại của Cung Trạch Vũ. Anh nói cho cô biết, ngày mai cô có thể gặp anh ở trường.

“Học trưởng, ngày mai gặp.” Cô nói với Cung Trạch Vũ.

Sắp bắt đầu cuộc sống ở đại học rồi. Cô vô cùng mong chờ cuộc sống ở đại học. Chí ít, cô không cần phải ở trong nhà của Mộ Thương Nam nữa rồi, ở trường học có khu ký túc xá.

Cô thu dọn xong đồ đạc của mình, đem hành lý kéo xuống lầu, đặt ở cửa chính, trong tay khẽ siết tờ giấy.

Mộ Thương Nam từ thư phòng bước ra liền nhìn thấy Diệp Phi và valy hành lý: “Em đi đâu?”

Anh lạnh giọng chất vấn.

“Ngày mai khai giảng rồi, tôi dọn đồ ra ký túc xá ở. Đúng rồi, đơn ly hôn tôi đã viết xong, đã ký tên rồi. Đơn đưa cho anh, lúc nào anh ký tên là có hiệu lực.” Diệp Phi nhét tờ giấy đơn bạc vào tay anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.