Chương trước
Chương sau
“Xé đi! Thứ tiện nhân chuyên đi quyến rũ đàn ông, chúng ta phải để mọi người thấy được bộ mặt của cô ta!” Vương Ngọc lớn tiếng hô, chỉ hận ở đây không có nhiều người để xem Diệp Phi bị xé quần áo!

Thấy quần áo mình bị người ta xé rách, Diệp Phi chỉ còn biết liều mạng lấy tay giữ quần áo, không để những nữ sinh này xé rách nhưng lại càng làm cho quần áo trên người cô thảm hại hơn.

“Các người dựa vào cái gì mà xé quần áo của tôi? Tôi và Cung Trạch Vũ đã sớm ở bên nhau rồi. Người thứ ba chính là Thiên Tịnh!” Diệp Phi hét lên. Cô muốn đánh trả những nữ sinh này nhưng chúng lại quá đông. Cô chỉ có thể bảo vệ chính mình chứ không thể đáp trả.

“Đã sớm cùng học trưởng Cung bên nhau sao? Chính cô bám lấy anh ấy! Diệp Phi, cô chỉ là một tiện nhân, dựa vào cái gì mà dám tranh với Thiên Tịnh? Chúng mày, trông chừng con tiện nhân này đi!” Vương Ngọc hất mặt hô lớn.

Căn biệt thự ở nơi quá hẻo lánh, Vương Ngọc căn bản không thể gọi được xe. Hơn nữa, đường tới biệt thự lại rất ít xe qua lại, nhìn nửa ngày cũng không có lấy một cái. Diệp Phi thực sự thấy vui mừng. Bây giờ ở đây không có xe, chỉ có mấy nữ sinh này, cô không đến mức không thể chịu đựng được. Cô đá chân về hướng những nữ sinh.

“Các người mới là tiện nhân! Một đám bám chân thứ tiện nhân Thiên Tịnh! Các cô không phải vì thấy Thiên Tịnh có tiền sao? Chó còn không chê chủ nghèo. Các cô còn không bằng loài súc sinh!”

Diệp Phi quen những nữ sinh này, một vài người là bạn cùng lớp của cô. Lúc cô và Cung Trạch Vũ ở bên nhau khi trước, bọn họ vẫn luôn lấy lòng và nói muốn làm bạn với cô. Vậy mà vừa hay tin Cung Trạch Vũ sẽ kết hôn với Thiên Tịnh, bọn họ liền giúp Thiên Tịnh đánh cô!

Mặt mấy nữ sinh bị Diệp Phi chửi lúc đỏ lúc trắng như bị người ta vạch trần sự đen tối của mình, ít nhiều bối rối không ra tay với cô được.

Thiên Tịnh đi tới, lau đi dòng nước mắt. “Đừng đánh nữa! Tôi biết các cô đều là chị em tốt của tôi, muốn giúp tôi xả giận. Nhưng mà Phi Phi dù sao cũng là em chồng của tôi. Bất kể cô ấy làm gì, tôi cũng sẽ không trách cô ấy.”

“Thiên Tịnh, cô thật tốt bụng! Nhưng loại người như Diệp Phi không đáng để cô phải đối xử tốt như thế. Thử nghĩ xem, cô ta đã đối xử với cô như thế nào chứ? Cô ta chiếm phòng ngủ của cô, chiếm nhà của cô. Bắt cô ngủ ở nhà kho. Dựa vào cái gì chứ? Là vì cô là chị dâu nên cứ thế ngược đãi cô sao?” Vương Ngọc nói.

Diệp Phi bất giác nhếch môi. Cô ở nhà kho bao nhiêu năm cũng không ai nói đó là ngược đãi!

“Ha ha. Thiên Tịnh, cô bắt ta ngủ 18 năm ở nhà kho, còn ta chỉ bắt cô ngủ có hai ngày. Cô còn có mặt mũi nói ta ngược đãi cô sao?”

“Thiên Tịnh và cô giống nhau sao? Thiên Tịnh là đại tiểu thư nhà họ Thiên. Cô chẳng qua chỉ là con gái của nhà họ Diệp chẳng có mấy tiền. Đến cha mẹ cô còn chẳng cần cô!” Vương Ngọc nói.

Diệp Phi lòng chợt đau nhói. Cô thực sự bị Vương Ngọc đâm tới mức đau điếng. Đích thực là cha mẹ cũng không cần cô! Cho nên cô đáng bị mọi người ghét bỏ sao? Cô dùng cả tay và chân đánh trả những nữ sinh kia. Dám đánh cô, cô nhất định sẽ không bỏ qua.

Diệp Phi đánh vào mặt bọn họ, chỗ mà bọn họ coi trọng nhất. Quả nhiên họ thu tay về bảo vệ khuôn mặt mình.

“Túm tóc cô ta dúi xuống đất!” Vương Ngọc thấy người của mình bị Diệp Phi đánh, vội vã chỉ huy. Cô ta rất thông minh, đứng cùng với Thiên Tịnh, một ngón tay cũng không hề nhúc nhích. Quỷ mới biết Diệp Phi với Tư Không Giác và Cung Mặc Thần sẽ ra sao. Cô ta thông minh, giúp Thiên Tịnh, lấy lòng cô ta nhưng cũng không dám ra tay đắc tội với Diệp Phi.

Mấy nữ sinh nghe lời nắm lấy tóc Diệp Phi, ấn đầu cô xuống đất, luôn tục đá lên người cô.

“Thôi, các cô dừng tay đi! Tốt xấu gì cô ta cũng là em chồng của tôi!” Thiên Tịnh vừa trang điểm lại vừa nói. Nhất định là đang giả bộ.

Diệp Phi bị đè xuống đất, cả người cuộn lại như một quả bóng, cố hết sức bảo vệ mình để không bị thương nhiều hơn. Cô dồn sức đánh trả nhưng bọn họ quá đông, cô hoàn toàn đánh không lại.

Đột nhiên có một chiếc xe từ đằng xa tiến lại, còi xe ầm ĩ như quát nạt bọn họ cản đường. Mấy người bọn họ lại càng hoảng sợ, chỉ e người khác phát hiện bọn họ đánh người. Tụ tập đánh người mà bị bắt sẽ bị nhà trường ghi lỗi nặng! Bởi vậy, bọn họ vội vã chạy đi.

Thiên Tịnh vội vã nhấn nút xe lăn “Đừng chạy, đợi tôi với!” Mấy nữ sinh bọn họ chạy cả rồi, cô ta cũng biết sợ, không dám dừng lại, nhấn nút xe lăn chạy theo. Cô âm thầm chửi chiếc xe kia. Thực ra cô uống thuốc Cung Trạch Vũ đưa cho, chân đã khỏe rồi. Chỉ là cố tỏ ra đáng thương nên cứ ngồi trên xe lăn như thế.

Diệp Phi từ dưới đất bò dậy, chỉ thấy luồng gió từ ô tô vụt tới lướt quá, suýt nữa đâm phải cô. Đúng là không có mắt! Thấy có người mà vẫn lái xe nhanh như vậy! Cô thầm chửi người lái xe rồi nhặt cặp sách của mình lên, đi về nhà.

Con đường vốn dĩ chỉ mất nửa tiếng đi, cô lại không biết đi qua bao lâu rồi. Bởi vì bị Mộ Ly phạt ngồi xổm nên chân cô bây giờ đau muốn chết. Đi một bước đã đau, lại thêm vừa bị mấy người kia đánh một trận, sức lực đã dùng hết sạch rồi.

Cô bước từng bước về phía biệt thự, liếc thấy trong biệt thự đèn mở sáng trưng! Mắt cô mở to đầy kinh ngạc. Đúng là một ngày sui sẻo! Cô nhớ rõ ràng là lúc đi đã tắt đèn rồi, lẽ nào cô nhớ nhầm sao? Nếu như thế, những cái đèn này đã bật một ngày rồi. Tiền điện cũng đủ làm cho cô thổ huyết!

Cô bất chấp chân đau, vội bước về phía biệt thự. Một chiếc xe màu đen dừng ở sân đập vào mắt Diệp Phi. Chính là chiếc xe ban nãy! Mộ Thương Nam! Cô chỉ muốn đem ba chữ này ra cắn nát. Hắn trông thấy cô bị đánh, thấy cô ở trên đường đi. Vậy mà cứ thế đi qua cô, để cô cứ thế từng bước đi về!

Cô rảo bước tiến vào biệt thự. Không ngoài dự đoán, cô thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế salon uống rượu vang. Dường như chân của anh ta rất dài khiến cho chiếc ghế làm bằng da thật có vể ngắn hơn.

Người đàn ông chỉnh lại quần áo, đôi mắt thâm trầm quý phái dừng lại trên người Diệp Phi. Tóc cô rối tung vướng vài cái lá cây, quần áo bị xé rách để lộ làn da trắng như tuyết của cô. Quần áo bám đầy những đất làm bộ dạng của cô thêm nhếch nhác và thê thảm.

“Đồ ngốc! Con chó của tôi cũng sẽ không để người ta ức hiếp như thế!” Anh nói.

Diệp Phi rất tức giận. Đã không giúp cô thì thôi đi, lại còn mắng cô không bằng con chó của mình!

“Tôi làm sao có thể so sánh với Mộ tổng tài! Mộ Thương Nam đương nhiên mạnh mẽ hơn tôi rồi!”

Mộ Thương Nam khẽ nhíu mày, nha đầu thối dám mắng anh là chó!

“Tôi không chỉ mạnh mẽ hơn cô mà IQ cũng cao hơn cô. Ngốc chết đi được! Thôi cô đi tắm trước đi. Nhà tôi không chứa cái gì bẩn!”

“Nếu đã không chứa thì nhanh ký tên đi. Tôi lập tức sẽ biến khỏi đây.” Diệp Phi không đi tắm ngay mà đi thẳng về phía thư phòng cầm ra giấy ly hôn đưa cho Mộ Thương Nam ký. Anh ruồng bỏ cô, cô cũng khôn muốn ở nơi này nữa. Nhìn cô bị đánh cũng không xuống xe giúp cô. Cần anh ta có tác dụng gì chứ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.