Chương trước
Chương sau
Đây là ngày thứ ba sau khi trời sáng, Tống Tân ở nhà có chút chán nên đã gọi Trọng Phong cùng đi ra ngoài. Mới vừa đi đến cầu thang đã nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen từ ngã tư chầm chậm chạy qua.

Tống Tân ở tầng hai, cầu thang đi xuống nằm trong một lối nhỏ sâu khoảng một mét cạnh mặt tiền cửa hàng tầng một. Cho nên khi bọn họ đi xuống tầng một cũng không ra ngay mặt phố, mà đứng trong lối nhỏ kia.

Đúng lúc ấy, chiếc xe hơi kia chạy qua.

Cửa sổ xe không kéo lên, tốc độ chạy cũng không nhanh, thế nên khi chiếc xe đi ngang qua, Tống Tân thấy rõ ràng sườn mặt người lái xe.

Cô không biết người này tên gì, nhưng cô nhớ rõ lần đầu tiên Trương Cường leo tường vào nhà cô, người này còn đứng đằng sau Trương Cường.

Trong xe tổng cộng có bốn người, Tống Tân cân nhắc một lát, kéo mũ áo hoodie trùm lên đầu rồi chậm rãi đi ra đầu lối nhỏ.

Chiếc xe vẫn đang trong tầm nhìn của cô. Nó chạy rất chậm, còn đỗ lại.

Sau đó cửa xe mở ra, người trên xe cũng lần lượt xuống xe.

Tống Tân dựa sát vào tường, giấu mình trong lối nhỏ, chỉ ló một mắt nhìn bọn họ.

Bốn người kia đứng ở đầu xe nói chuyện, một người trong đó dường như là kẻ cầm đầu, lúc nói chuyện không ngừng dùng tay chỉ bốn điểm trong thị trấn, ba người khác thì liên tục gật đầu. Một lát sau, bọn họ chia làm hai đội hai người, một đội đi về phía trước, một đội thì vòng về.

Tống Tân nhìn hai người đi về phía trước rẽ vào trong ngõ nhỏ cách đó không xa. Hai người đi vòng về cũng nhanh chóng lên tầng.

“Người kia dường như từng gặp qua.”

Giọng Trọng Phong đột nhiên vang lên sau đầu Tống Tân. Cô quay lại nhìn mới thấy anh cũng đội mũ lên như mình, đứng ở phía sau cô nhìn về phía kia.

Cô buồn cười kéo anh về lối nhỏ: “Người lái xe sao? Là một trong những kẻ lần trước leo tường vào nhà chúng ta.”

Trọng Phong lắc đầu, hơi nhăn mày: “Không, là người mặc áo sơmi ô vuông.”

Tống Tân cố nhớ lại, nhưng bởi vì cách xa, cô thật sự không thấy rõ mặt người kia, nên không biết đã gặp hay chưa.

Nhưng dáng người người kia quả thực hơi quen.

Vóc dáng nhỏ gầy, lưng còng, hai tay dài… Khoan đã Tống Tân chợt nhớ tới một người: “Đúng rồi, anh ta rất giống người chúng ta gặp trên đường đi câu cá về lần trước!”

Chính là kẻ lái xe phía trước họ, sau đó đột nhiên dừng lại, còn rải đinh trên đường.

Sau đó Tống Tân còn tìm được rất nhiều đao và thuốc nổ trong xe hắn.

Nói vậy, người đàn ông này cũng là người của liên minh?

Chẳng lẽ đám Trương Cường tìm đến nhà cô là vì tên này nói gì đó?

Thuốc nổ quả thực là thứ rất hữu dụng đối với một số người, hơn nữa giá trị lại cao. Bị mất một bao thuốc nổ lớn, tên đàn ông kia trở về chắc chắn phải cho tổ chức một câu trả lời thỏa đáng.

Hắn đương nhiên sẽ kể lại chi tiết lần gặp Tống Tân, có thể lúc ấy đám người kia đã đoán được cô và Trọng Phong là người chơi rồi.

Theo những gì xảy ra sau đó thì người của tổ chức này có lẽ thật sự đang tìm kiếm người chơi gia nhập, quanh thôn đã sớm có người của bọn chúng hoạt động.

Cho nên, Trương Cường mới dẫn người tới.

Tống Tân cảm thấy khả năng đáng tin hơn cái cách tìm người chơi mà Trương Cường nói rất nhiều.

Nhưng bọn chúng tìm cô lại không vì túi thuốc nổ đã mất. Nếu không bọn chúng đã trực tiếp dùng súng uy hiếp Tống Tân giao thuốc nổ ra rồi.

Cho dù là người chơi thì cũng sợ chết. Tống Tân chắc chắn sẽ nghe lời bọn chúng.

Thậm chí khi Trương Cường kêu gọi đầu hàng còn cố tình chỉ dùng “Cô” mà không phải “Hai người”, để đánh lừa Tống Tân, khiến cô cho rằng bọn chúng thực sự chỉ tình cờ tìm được cô mà thôi.

Vậy bọn chúng rốt cuộc có mục đích gì? Tại sao phải  tốn công tốn sức đến thế?

Trong tổ chức kia phụ nữ phải chịu chế độ như thế nào mà phải nhét giấy nhắc nhở cô?

Tống Tân nghĩ mãi mà không rõ đành phải thôi. Một lần nữa nhìn ra phía ngoài, thấy hai người kia từ trên tầng đi xuống, tiếp tục đi đến ngôi nhà bên cạnh.

Một người trong đó đúng là tên gầy mặc áo sơmi ô vuông.

Tống Tân đã nhìn rõ mặt hắn hơn, cũng có thể khẳng định hắn chính là người họ gặp lúc trước.

“Bọn chúng sắp tới.” Trọng Phong cầm miêu đao, hỏi: “Tôi giết bọn chúng nhé?”

Tống Tân ngẫm nghĩ, lại kéo anh chạy lên tầng, khẽ nói: “Không biết bọn chúng đang tìm cái gì, tóm lại có lẽ sẽ lên tầng hai. Ra tay trên đường rất nguy hiểm, chúng ta về phòng chờ đã.”

Sau khi về phòng Tống Tân kéo rèm lên, để lại một khe hở quan sát bên ngoài.

Hai người kia mất khoảng 20 phút kiểm tra những căn nhà bên cạnh. Tầng một không tìm kỹ, ngược lại lại tốn thời gian cho những tầng trên hơn.

Chẳng mấy chốc Tống Tân nhìn thấy bọn chúng bước xuống từ căn nhà đối diện, đi thẳng về phía nhà cô.

Cô tính thời gian, quay đầu nói với Trọng Phong: “Bọn chúng sắp tới đây rồi, chuẩn bị đi.”

Trọng Phong đứng bên tường cạnh cửa, đã sớm rút đao, nghe cô nói vậy khẽ gật đầu, mắt nhìn chằm chằm cửa.

Tiếng lên cầu thang bên ngoài càng ngày càng rõ ràng, Tống Tân cũng cầm một con dao, nghiêng người áp sát vào sau cánh cửa.

Cửa phòng này không khóa mà chỉ để khép, người phía ngoài đẩy nhẹ là mở được.

Mà một khi bọn chúng mở cửa, đợi bọn chúng chính là hai thanh đao sắc bén.

Chưa tới mười giây, tiếng bước chân lên tầng vang lên, thậm chí còn nghe rõ cuộc nói chuyện của bọn chúng.

“… Không rời đi thật à?”

“Câm miệng, nói cái này có ích gì, nhanh chóng làm việc đi! Càng nhiều người, chẳng phải càng được sống sướng hơn à?”

Dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.

Có lẽ bởi vì nhìn thấy cửa phòng khép hờ cho nên bọn chúng cho rằng phòng này không có ai, không hề đề phòng. Vì vậy trước khi bọn chúng kịp phản ứng, miêu đao trong tay Trọng Phong đã đặt trên cổ.

Hai người kia sửng sốt, Trọng Phong nắm vạt áo tên đi trước, kéo hắn vào trong nhà, để lộ ra tên đứng phía sau.

Khi hắn hoàn hồn định chạy trốn thì Tống Tân đã kịp chạy ra đá một phát vào đằng đùi hắn khiến hắn đã dúi dụi.

Hắn hét lên, mà Tống Tân đã dùng dao dí vào sau cổ hắn.

“Các người… Các người làm gì vậy?” Tên đàn ông bị Trọng Phong bắt giả vờ bình tĩnh xua tay: “Hiểu lầm, hiểu lầm, chúng tôi chỉ muốn tìm xem phòng nào trống để ở thôi. Thấy cửa khép hờ nên mới vào. Thực sự không ngờ lại ở người ở! Xin lỗi, quấy rầy, chúng tôi đi ngay, đi ngay đây!”

Anh ta vừa nói vừa giơ hai tay muốn lùi ra cửa, Trọng Phong không buông tay, ngược lại còn dí gần lưỡi đao vào cổ anh ta hơn.

Anh ta cứng đờ, không dám cử động nữa.

Mà Tống Tân cúi xuống nhìn tên gầy. Tên gầy ngã đập mặt chảy máu mũi. Dường như chính hắn cũng không ngờ nên vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.

Hai mắt hắn trợn trừng, há hốc miệng nhìn Tống Tân, mãi một lúc mới thốt nên: “Là các người…”

Tống Tân cười vang: “Đã lâu không gặp, anh đoán thử xem, lần này tôi sẽ đánh ngất anh hay giết anh?”

Hắn hoảng sợ, lắc đầu nguầy nguậy: “Đừng đừng đừng, chị ơi, chúng ta không oán không thù, tha em chị ơi!”

“Không oán không thù?” Tống Tân cười hỏi: “Nếu không phải do anh, cái tổ chức kia sẽ tới tìm chúng tôi à?”

Ánh mắt hắn lập tức trở nên trốn tránh, không cần nói Tống Tân cũng nhìn ra hắn đang chột dạ.

Tống Tân kề dao lên cổ hắn, lạnh lùng nói: “Giơ hai tay lên, vào nhà!”

Năm phút sau, hai tên đàn ông đều bị trói gô, nằm trên sàn nhà.

Trọng Phong mặt lạnh tanh cầm đao đứng bên cạnh, mũi đao chỉ thẳng vào bọn chúng, dường như sẵn sàng xiên chết họ bất cứ lúc nào.

Tống Tân ngồi trên ghế salon đối diện, nhàn nhã hỏi: “Hai người đang đi tìm cái gì?”

Hai tên đàn ông liếc nhau một cái, tên gầy nói: “Tìm người chơi gia nhập liên minh.”

“Tổ chức của các người có mục đích gì?” Tống Tân hỏi tiếp.

Người đàn ông còn lại nói: “Chúng tôi nói cô sẽ thả chúng tôi sao?”

Tống Tân cười: “Cái này phải xem các anh có nói thật hay không.”

“Chúng tôi không có mục đích gì.” Tên gầy cướp lời: “Chỉ vì muốn tăng nhân số thôi, bởi vì chúng tôi đều mong tìm được càng nhiều thông tin về trò chơi! Lần trước túi thuốc nổ mà cô lấy đi là do anh Từ dùng ‘điểm thuộc tính’ đổi, mục đích là để bảo vệ thành viên trong liên minh. Thứ đó tốn rất nhiều ‘điểm thuộc tính’, nhưng lại bị cô lấy mất. Anh Từ rất tức giận, cho nên mới phái người đi tìm cô.”

Tống Tân hơi cong môi, đứng dậy, cầm dao ngồi xổm xuống trước mặt hắn, dùng dao chọc chọc lên chân hắn: “Nói dối một câu cắt một miếng thịt, lần đầu tiên tôi cho anh ưu đãi, cắt hai miếng thôi.”

Dứt lời, cô liền dùng dao cắt lên chân hắn. Khoảnh khắc quần bị cắt rách, hắn hét thảm thiết như bị chọc tiết.

Nhưng thực chất lưỡi dao mới làm rách chút da mà thôi.

Tống Tân có chút buồn cười, cô khẽ ho một cái nhịn cười: “Đừng gào mồm lên, tôi nói cho các ngươi biết, hiện giờ ai nói thật trước thì tôi thả người ấy, người còn lại chắc chắn phải chết!”

“Tôi nói, tôi nói!” Người đàn ông còn lại điên cuồng vặn vẹo cơ thể bị trói gô của mình, vội vàng nói: “Hắn sẽ không nói thật đâu, hắn đã hốc được cả đống từ tổ chức kia rồi! Tôi muốn rời khỏi chốn quái quỷ ấy lâu rồi…”

“Long Đào, mày đừng có nói láo!” Tên gầy ngắt lời anh ta: “Tao hốc được cái gì? Không phải mày mới là thằng hốc lắm à? Mỗi lần trò chơi kết thúc, chẳng lẽ mày không được xem kinh nghiệm của mọi người à?”

Người đàn ông tên Long Đào hừ lạnh một tiếng: “Câm mồm đi, nói gì đi nữa hôm nay mày chết chắc rồi.”

Anh ta nhìn về phía Tống Tân, nói: “Cái liên minh này thực ra là ổ lừa đảo. Tôi vốn chỉ là một người chơi tự do, sau trò chơi lần thứ ba đột nhiên có mấy người đến tìm tôi, nói bọn họ có một liên minh người chơi. Nếu gia nhập sẽ có được quá trình và tư liệu vượt ải của người chơi khác, còn nói nếu như bị bắt nạt thì tất cả mọi người đều sẽ giúp. Nói như rồng leo thôi, nhưng kết quả…”

Sau khi gia nhập tổ chức không lâu anh ta đã phát hiện mặt thật của tổ chức.

Ban đầu những người kia tỏ vẻ rất tốt với anh ta, khi nói chuyện phiếm với anh ta còn thoải mái tiết lộ dị năng hoặc đạo cụ của mình. Thế nên anh ta cũng nhanh chóng tin tưởng chúng, tiết lộ đạo cụ.

Kết quả là ngay hôm sau, tên Từ Sơn kia đột nhiên bắt anh ta lập tức giao nộp đạo cụ, nói tất cả đạo cụ của mọi người sẽ được gom lại bảo quản chung. Như thế mới không có người chơi tùy tiện giết người, đợi khi trò chơi sắp bắt đầu sẽ trả lại cho họ.

Anh ta đương nhiên không chịu, những tên kia mới lộ mặt thật, dùng bạo lực cướp đi tất cả đạo cụ của anh ta.

Sở dĩ bọn chúng không cướp ngay từ đầu là sợ anh ta có đạo cụ lợi hại, hoặc dị năng. 

Đầu tiên là tỏ ra thân thiết, moi được thông tin rồi mới ra tay, như vậy tỷ lệ cướp được tất cả đồ của anh ta sẽ cao hơn.

Sau đó anh ta mới biết, người chơi gia nhập tổ chức này còn chia đẳng cấp.

Người lãnh đạo cao nhất là Từ Sơn và hai tên trợ thủ. Đạo cụ của tất cả người chơi đều ở chỗ chúng.

Nếu như muốn cầm lại đạo cụ, nhất định phải nghe lời. Chỉ cần trước khi vào trò chơi thể hiện ngoan ngoãn, không phản kháng, là sẽ được mang đạo cụ vào trò chơi.

Sau khi trò chơi chấm dứt thì phải nộp lại đạo cụ.

Ai cũng biết sự khác biệt giữa không có đạo cụ và có rất nhiều đạo cụ. Nếu không có thì tỷ lệ chết trong trò chơi là cực cao. Cho nên để được phép cầm lại đạo cụ những người bị lừa gia nhập vào tổ chức đều không dám phản kháng.

Mà trong tổ chức còn có một quy định, ai dẫn được thêm nhiều người chơi mới về, có thể lấy lại đạo cụ của mình từ chỗ Từ Sơn.

Nếu ai mang được người chơi có đạo cụ lợi hại hoặc mang được nhiều người, thì sẽ được thưởng thêm. Ngoại trừ lấy lại được đồ của bản thân thì còn được thưởng thêm đạo cụ khác.

Cho nên rất nhiều người ban đầu là bị ép buộc làm chuyện thất đức này, nhưng về sau lại vì đạo cụ mà biến thành chủ động đi lừa thêm người chơi.

Ví dụ như tên gầy này. Sau khi nếm được lợi ích từ việc lừa người chơi gia nhập, hắn tận tâm tận sức hơn ai hết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.