Edit: Lãnh Thiên Nhii.
Nam Tú Cầm tự nhiên ngồi giữa đài, một đôi mắt đẹp đưa tình, nhìn Lam Cẩn Du, Lam Cẩn Du tươi cười, giống như đang nhìn Nam Tú Cầm, thật ra thì ánh mắt lại xuyên qua Nam Tú Cầm, lửng lơ không cố định.
Nam Hương Vận nói không sai, Nam Ức Tịch xác thực khiêu vũ cực tốt. Lúc trước trong ngự hoa viên, vì một điệu vũ của nàng mà hắn trầm mê. Chẳng qua lúc đó chính hắn, bị lợi ích làm mê muội, quyền thế quan trọng hơn tất cả, vì vậy mới có thể bất đắc dĩ cưới Nam Tú Cầm, vì để lấy lòng Nam Tú Cầm mà viết thư như vậy.
Những năm gần đây, mỗi khi nhớ tới Nam Ức Tịch, hắn luôn hối hận không chịu nổi, nhưng thời gian sẽ không làm lại, nữ tử nhìn về phía hắn cười dịu dàng yếu ớt, kỹ thuật nhảy tuyệt mỹ như tiên tử, cuối cùng sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Ánh mắt không tự chủ chuyển tới trên mặt Nam Ức Tịch, ngay cả nữ tử trước mắt xinh đẹp tàn nhẫn, tưởng là nàng nhưng lại là hai người khác nhau, nhưng riêng đôi mắt kia, quả thực cực kỳ giống nàng.
Nam Tú Cầm vừa gảy đàn vừa ngọt ngào nhìn Lam Cẩn Du, lại thấy Lam Cẩn Du mất hồn nhìn Nam Ức Tịch, không khỏi căm tức, đàn xong một khúc, Nam Tú Cầm thản nhiên đứng lên, hất cằm lên, rất cao ngạo nhìn Nam Ức Tịch, chanh chua nói, "Khúc đàn chính là chi vật tao nhã, nhưng luôn có người thích ra vẻ hiểu biết, Cung chủ Ma Cung, ngươi nói đúng không?"
Nam Tú Cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-hau-ngoan-ngoan-de-tram-sung/565251/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.