Chương trước
Chương sau
“Ừ! Ca ca gia nhập Huyền Linh Tông rồi, Tiểu Vũ, muội tạm thời đừng nói gì cả, cứ ngoan ngoãn ngủ một giấc trên lưng ta đi.” Lâm Sơn nhìn thoáng qua những cường giả ở đây, cẩn thận nói với em gái mình.  

             “Vâng!” Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, chậm rãi nhắm hai mắt lại.  

             Ở một vị trí khác, Đạc Toàn và hơn mười thanh niên tuổi tác không lớn lắm đang nhìn về phía Lâm Sơn và Lâm Vũ, ánh mắt đều tràn đầy vẻ ghen ghét.  

             Bọn họ chỉ được những cường giả cấp Lĩnh chủ hoặc là cấp Hắc động thu làm đồ đệ, thế mà Lâm Sơn mới chỉ vượt qua được bậc thang thứ 20 mà đã được đại nhân cấp Viên mãn coi trọng.  

             Đây chính là ước mơ của bọn họ.  

             Dương Thiên yên lặng đứng một chỗ, đảo mắt nhìn cô gái nhỏ đang nằm trên lưng Lâm Sơn.  

             Trên thực tế, hắn cũng bị ý chí cường đại của Lâm Sơn làm cho rung động. Đây là một luồng ý chí kiên định vô cùng, một sự nỗ lực và khát vọng rất lớn, chỉ cần có được một cơ hội thì có thể nhanh chóng quật khởi.  

             “Được rồi, vậy thì ta sẽ cho ngươi cơ hội. Nhưng mà ta cùng lắm chỉ có thể ở lại nơi này một trăm năm mà thôi, không biết ngươi có thể trưởng thành được hay không?” Dương Thiên yên lặng nói.  

             Vốn dĩ hắn không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng bởi vì Tiểu Thanh Dao, cuối cùng Dương Thiên vẫn không nhịn được mà ra tay.  

             Nhưng mà chuyện này đối với hắn mà nói cũng chỉ là tiện tay làm mà thôi, không tạo ra quá nhiều ảnh hưởng với hắn, nhưng lại mang đến cho Lâm Sơn và Lâm Vũ những thay đổi khổng lồ.  

             ...  

             Bậc thang Bách Linh vẫn tiếp tục tuyển chọn, hơn nửa ngày sau thì mới kết thúc.  

             Kết quả được công bố, có hai mươi thanh niên vượt qua được 30 bậc thang của Bách Linh, nhưng không có vị cường giả cấp Viên mãn nào nhận bọn họ làm đệ tử cả.  

             Cho đến thời điểm này cũng chỉ có Lâm Sơn và Lâm Vũ may mắn được Dương Thiên thu nhận làm môn đệ.  

             “Kết quả của lần khảo hạch này cũng không tồi.” Hư Thần Ngôn Lạc cười nói: “Hiện tại khảo hạch đã kết thúc, mọi người có thể trở về được rồi. Những người đã thu nhận đệ tử thì phải cố gắng bồi dưỡng bọn họ, để cho Huyền Linh Tông chúng ta càng ngày càng có thêm nhiều thiên tài cường đại.”  

             “Vâng, Điện chủ!” Mọi người cung kính nói.  

             Hai mươi mấy trưởng lão và các cường giả cấp Lĩnh chủ và Hắc động đã rời đi, cuộc tuyển chọn thiên tài đã kết thúc.  

             ...  

             Bên trong cung điện của Dương Thiên, hắn đang đứng thẳng, bên cạnh là anh em Lâm Sơn Lâm Vũ.  

             “Sư phụ!” Lâm Sơn quỳ xuống, cung kính chào Dương Thiên.  

             Lâm Vũ nhìn về phía Dương Thiên, ánh mắt vẫn còn mang theo vẻ sợ hãi, nắm chặt lấy quần áo anh trai mình.  

             “Ngươi cho em gái mình ăn loại quả này đi.” Dương Thiên vung tay lên, một linh quả xuất hiện bên cạnh Lâm Sơn.  

             Lâm Sơn lập tức đoán được đó là gì, vui vẻ vươn hai tay nhận lấy.  

             “Tiểu Vũ, đây là sư phụ ban cho, muội mau ăn đi.” Lâm Sơn nói.  

             “Vâng.” Tiểu Vũ rất nghe lời anh trai mình, cô bé gật đầu, trực tiếp ăn quả kia.  

             Trên người Lâm Vũ đột nhiên tản ra một luồng ánh sáng, sau đó màu đen trên chân cô bé nhanh chóng rút đi, độc tố theo đó mà biến mất.  

             Dương Thiên có vô số linh quả quý giá, muốn bài trừ độc tố trên người Lâm Vũ thực sự là dễ như trở bàn tay.  

             Khoảng chừng mười phút sau, ánh sáng tan biến.  

             “Tiểu Vũ, chân của muội đã được chữa trị khỏi rồi!” Lâm Sơn vẫn luôn quan sát muội muội của mình, khinh hỉ nói.  

             Tiểu Vũ cũng nhìn về phía chân mình, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng không gì sánh được.  

             Màu đen trên chân cô bé đã hoàn toàn tiêu tán, màu sắc da đã khôi phục lại như bình thường.  

             “Đặt em gái ngươi xuống đi, cô bé chắc hẳn đã có thể đi lại được rồi.” Dương Thiên nói.  

             Lâm Sơn nghe theo lời Dương Thiên, nhanh chóng đặt Lâm Vũ xuống đất.  

             “Ca ca, muội thực sự có thể đứng lên, đi lại được rồi.” Cô bé vô cùng mừng rỡ, bắt đầu di chuyển.  

             Lâm Sơn cũng vui mừng không kém, cậu bé nhìn em gái mình có thể tự do đi lại thì nét mặt không giấu được vẻ vui mừng. Những hình ảnh này lúc trước chỉ có thể nhìn thấy trong giấc mơ, bây giờ đã trở thành hiện thực rồi.  

             “Cảm ơn sư phụ!” Lâm Sơn quỳ gối trước mặt Dương Thiên, cảm kích nói.  

             “Tiểu Vũ, mau cảm ơn sư phụ!” Lâm Sơn vội vàng nhắc.  

             Cô gái nhỏ nhìn về phía Dương Thiên. Dương Thiên vừa chữa khỏi hai chân như cô bé, đây chắc chắn không phải người xấu, cô bé nghĩ thế thì cũng to gan hơn một chút, không sợ hãi Dương Thiên như trước nữa.  

             Tiểu Vũ nghe anh trai nói thì cũng định quỳ xuống.  

             “Không cần, chân của em gái ngươi mới khỏi, đi lại nhiều một chút cho quen. Khoảng chừng một tháng sau là có thể hồi phục hoàn toàn, đi lại chạy nhảy như người bình thường rồi.” Dương Thiên xua tay nói.  

             Dương Thiên xua xua tay, ngăn Lâm Vũ khấu bái, hắn không muốn để cô bé chỉ có năm tuổi này quỳ bái hắn.  

             Hắn nhìn Lâm Sơn, nói: “Ngươi nên cảm ơn nghị lực của chính bản thân ngươi, không có nghị lực của ngươi, ta cũng sẽ không thu nhận ngươi làm đệ tử.”  

             Soạt!  


             Chỉ có cường đại hơn nữa, mới không bị người khác bắt nạt.  

             Soạt!  

             Thân ảnh của Dương Thiên trực tiếp biến mất.  

             Ở trong cung điện, chỉ còn lại Lâm Sơn mà tiểu muội bé nhỏ.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.