Chương trước
Chương sau
Bùm!  

             Một uy áp trực tiếp tấn công lên thân thể cậu bé. Cậu bé chỉ cảm thấy linh hồn của mình đang gào thét, ý thức suýt chút nữa cũng đã lâm vào trạng thái hôn mê.  

             Cậu bé mặc dù cố gắng duy trì được sự tỉnh táo, nhưng máu trên người vẫn không ngừng chảy ra, thấm ướt cả bậc thang, khiến cho người khác nhìn thấy mà sợ hãi.  

             “Ca ca!”  

             Tiểu Vũ ở phía xa vô cùng hoảng sợ, anh trai của cô bé bị thương nghiêm trọng vô cùng, đó là người thân duy nhất còn lại trên đời của cô bé, cũng là người duy nhất cô bé có thể dựa vào.  

             Vút!  

             Thân thể nhỏ bé gầy gò của cô bé nằm rạp xuống đất, hai chân không đi lại được, Tiểu Vũ chỉ có thể dùng tay để bò về phía trước.  

             Cô bé muốn đến bậc thang Bách Linh.  

             “Ca ca, chúng ta không tham gia tỷ thí nữa, chúng ta về nhà thôi, chúng ta về nhà!” Cô gái nhỏ vừa bò vừa gọi lớn, muốn anh trai có thể nghe được giọng nói của mình.  

             Cậu bé phảng phất nghe được giọng nói của em gái, nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy em gái đang bò về phía này thì vô cùng hoảng sợ.  

             “Tiểu Vũ, mau dừng lại.”  

             Cô gái nhỏ đến trước bậc thang, bỗng nhiên có một thanh niên cường tráng bước tới, sắc mặt u ám.  

             “Đã tàn phế còn mơ tưởng bước lên bậc thang Bách Linh?” Ánh mắt người thanh niên này tràn đầy vẻ thô bạo.  

             Vừa rồi cậu ta cũng tham gia vượt qua bậc thang, nhưng chỉ đi được tới bậc thứ 28 là không thể nào đi tiếp được nữa, chỉ có thể lui ra ngoài. Không ngờ vừa mới đi ra đến đây thì đã gặp một đứa bé gầy gò chặn đường đi của cậu ta.  

             Cậu ta đang rất bực bội, nhìn thấy tình cảnh này lại càng bực bội hơi, vươn tay túm lấy cô bé, ném về phía xa.  

             “Không!” Ánh mắt cậu bé ở trên bậc thang tràn đầy hoảng sợ, đây là cảm xúc mà cậu bé chưa từng để lộ ra.  

             “Ca ca!” Tiểu Vũ cũng hoảng sợ không kém, thân thể gầy gò của cô bé không chống cự lại được, bị ném bay vút lên không trung, không có bất cứ cảm giác an toàn nào.  

             Nếu cô bé rơi xuống mặt đất thì chắc chắn sẽ chết ngay lập tức.  

             Ánh mắt cậu bé đỏ rực lên.  

             Vút!  

             Đúng lúc này, một luồng ánh sáng đột nhiên bao quanh thân thể nhỏ bé của cô gái nhỏ, và cả cậu bé đang đứng trên bậc thang nữa, lập tức tiến vào bên trong Huyền Linh Tông.  

             “Biến mất rồi?”  

             “Bọn họ đều tiến vào bên trong Huyền Linh Tông rồi?”  

             “Nhưng đứa trẻ kia còn chưa đi hết được 30 bậc thang của bậc thang Bách Linh, sao có thể tiến vào bên trong được chứ?”  

             ...  

             Tất cả mọi người đều bàn tán sôi nổi, có mấy thanh niên không vượt qua được đứng ở bên ngoài, ánh mắt lộ rõ vẻ ghen ghét.  

             Còn thanh niên vừa mới ném Tiểu Vũ thì ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, vừa rồi hình như cậu ta đã gặp phải một chuyện gì đó vô cùng đáng sợ.  

             ...  

             Trên bầu trời của Huyền Linh Tông, bên cạnh Dương Thiên xuất hiện thêm hai người, đó chính là Tiểu Vũ và anh trai của cô bé.  

             Vừa rồi, trong thời khắc mấu chốt, Dương Thiên đã trực tiếp ra tay. Hắn bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Tiểu Thanh Dao nên mới ra tay giúp đỡ cô bé Lâm Vũ.  

             Đây đã là lần thứ hai hắn ra tay rồi.  

             Dương Thiên khẽ thở dài một tiếng, thực ra hắn không nên xen vào chuyện của người khác, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà ra tay.  

             Nhưng nếu đã ra tay thì hắn cũng sẽ không nghĩ ngợi nhiều.  

             “Ca ca!” Tiểu Vũ đột nhiên xuất hiện ở nơi này thì vô cùng hoảng sợ. Cô bé nhìn ngó xung quanh, nhìn thấy anh trai đang ở bên cạnh thì trong lòng mới cảm thấy yên tâm hơn.  

             “Trưởng lão Kim Hiên, ngươi lựa chọn cậu bé này?” Hư Thần Ngôn Lạc cười nói.  

             “Nghị lực của cậu bé rất đáng khen, ta thích những người kiên định như vậy.” Dương Thiên gật đầu.  

             “Ừm, thân thể bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể vượt qua được ba bậc thang nữa, nghị lực đúng là không tồi. Chỉ cần có nghị lực thì sẽ có thành quả, có được sự coi trọng của ngươi như thế đúng là phúc khí của cậu bé.” Hư Thần Ngôn Lạc cười nói.  

             Ông ta cũng không có ý kiến gì về lựa chọn của Dương Thiên.  

             Những trưởng lão cấp Viên mãn khác cũng đang nhìn về phía này, ánh mắt đảo qua hai đứa trẻ ở bên cạnh Dương Thiên, sau đó thu hồi ánh mắt.  

             Bọn họ chướng mắt hai đứa trẻ này.  

             Con đường tu luyện pháp tắc mấu chốt nhất vẫn là dựa vào thiên phú, còn nghị lực và những thứ khác chỉ là yếu tố phụ trợ mà thôi.  

             Cậu bé cõng em gái mình trên lưng, nghe những người ở đây nói chuyện thì lập tức hiểu được tình cảnh hiện tại của mình. Ánh mắt cậu bé lập tức lộ ra một ánh nhìn mong đợi. Cậu bé nhìn Dương Thiên, sau đó vội vàng quỳ xuống, cung kính nói: “Đệ tử Lâm Sơn bái kiến sư phụ!”  

             “Ngươi cũng thẳng thắn thật đấy.” Dương Thiên lắc đầu, đây là người đầu tiên gọi hắn là sư phụ.  

             Nhưng mà, dựa vào thực lực hiện tại của hắn thì đúng là có thể thu nhận đồ đệ.  

             Cho dù Lâm Sơn có trưởng thành và chín chắn đến mức nào thì cũng không biết được nhiều tin tức về Huyền Linh Tông.  

             “Ca ca, huynh gia nhập Huyền Linh Tông rồi sao?” Tiểu Vũ nằm sấp trên lưng anh trai mình, nhỏ giọng hỏi.  

             Mặc dù cô bé nói rất nhỏ, nhưng những cường giả ở đây đều có thực lực cường đại, thế nên nghe vô cùng rõ ràng.  

             Nhưng mà những cường giả này cũng sẽ không so đo với một đứa trẻ mới chỉ có vài tuổi.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.