Dương Thiên nhắm mắt lại nằm trên giường, lẳng lặng nghe bài hát này, khó tránh khỏi suy nghĩ trong lòng.
Trên mặt Vương Nhã Lộ mang theo bi thương, sau khi hát xong bài hát, nhẹ giọng cười: "Bài hát đã hát xong! Cám ơn mọi người!"
Dương Thiên nhìn Vương Nhã Lộ trong màn hình điện thoại di động lộ ra tiếng cười vui vẻ, thở dài một hơi, trong lòng có đau đớn khó hiểu, hắn nhìn cột quà tặng, lựa chọn một trăm phát hỏa tiễn siêu cấp, bấm vào gửi.
Hỏa tiễn siêu cấp không ngừng hiện ra, khiến cho nhân khí của Vương Nhã Lộ vẫn tăng nhanh như cũ.
Nhưng trên mặt Vương Nhã Lộ lại không có nụ cười, ngơ ngác nhìn những hỏa tiễn siêu cấp kia.
Suốt mười lần một trăm phát hỏa tiễn siêu cấp, Dương Thiên rốt cục mới ngừng lại.
Nhìn nước mắt trên mặt Vương Nhã Lộ, trong lòng hắn cũng không dễ chịu, nhưng vẫn lộ ra thần sắc kiên định.
"Tôi xin lỗi! Sau này tôi sẽ không đến nữa!" Dương Thiên đánh chữ nói.
Vương Nhã Lộ ngơ ngác nhìn lời của Dương Thiên, rơi nước mắt,cô biết Dương Thiên nói như vậy là có ý gì.
Hiện tại cô đều đã biết thân phận của Dương Thiên, hơn nữa Dương Thiên rõ ràng đã tỏ vẻ sẽ không ở cùng một chỗ với cô. Cho nên cũng sẽ không trở lại phòng livestream của cô nữa.
Dương Thiên nói xong lời này, cố nén không nhìn Vương Nhã Lộ, liền rời khỏi phòng livestream của Vương Nhã Lộ.
Vương Nhã Lộ ngây người một hồi, lau nước mắt một chút, sau đó nói với các thủy hữu trong buổi livestream: "Cảm ơn mọi người đã ủng hộ! Bây giờ tôi còn có chút việc,dừng livestream ở đây nhé."
Nói xong liền không để ý đến nghi vấn của thủy hữu nữa, trực tiếp tắt phòng livestream.
Dương Thiên nằm trên giường, khó tránh khỏi suy nghĩ.
Trong lòng hắn có chút xác định, hình như mình cũng có chút cảm giác với Vương Nhã Lộ.
Loại cảm giác này nhàn nhạt, có chút đắng chát.
Hắn nhớ tới từng chuyện xảy ra trước đó, cô gái tinh quái gặp được trên tàu hỏa, cô gái thích cười, hoạt bát ở trường học, còn có cô gái sau khi ông cụ Vương qua đời lập tức trở nên trầm mặc, thậm chí không ngừng kể lể trước giường bệnh của hắn, cô gái không để ý đến vết thương trên người mình, cuống quít nâng hắn lên. Cuối cùng ký ức của hắn dừng lại ở cái ôm cuối cùng của mình và Vương Nhã Lộ.
Dương Thiên tuy rằng suy nghĩ phiêu phiêu, nhưng ánh mắt của hắn lại kiên định!
Cho dù trong lòng hắn thích Vương Nhã Lộ, nhưng trước khi hắn không nắm giữ sức mạnh tuyệt đối, hắn tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Như vậy chỉ làm tổn thương Vương Nhã Lộ mà thôi!
Cha mẹ và người nhà của mình hắn nhất định phải bảo vệ, nhưng Vương Nhã Lộ lại không cần liên lụy vào chuyện này.
Mà ở một ký túc xá nữ sinh ở đại học An, Vương Nhã Lộ một mình trốn trong nhà vệ sinh, giống như một con mèo nhỏ đáng thương, đang khóc ô ô.
"Ông nội ơi, anh Tiểu Thiên thật sự không cần con! Anh Tiểu Thiên không thích Lộ Lộ! Hiện tại trên thế giới này thật sự ngay cả một người thân Lộ Lộ cũng không có nữa..."
Vương Nhã Lộ cầm chuỗi vòng tay màu tím kia trong tay, không ngừng khóc.
Bên ngoài, đám người Trương Doanh không ngừng gõ cửa nhà vệ sinh, lớn tiếng hô to: "Lộ Lộ, cậu đi ra đây đi! Đừng trốn trong đó khóc nữa! Có phải Dương Thiên kia bắt nạt cậu hay không! Cậu ra đây ngay! Chúng ta đi tìm hắn tính sổ!"
Một lúc lâu sau, Vương Nhã Lộ rốt cục mới đi ra, hốc mắt còn đỏ hồng, nhìn đám người Trương Doanh, áy náy nói: "Thực xin lỗi, để cho các cậu lo lắng rồi, tớ không sao!"
Đám người Trương Doanh nhìn thoáng qua, muốn hỏi cái gì đó, nhưng Vương Nhã Lộ cái gì cũng không nói, một mình ngơ ngác đi về phía ký túc xá.
......
Ngày hôm sau, Dương Thiên dậy sớm, giãn thân thể một chút, ăn điểm tâm xong thì lái xe đưa San San đến trường học, sau đó liền đi tới bãi biển kia.
Trong lòng hắn rất kích động, thấy bốn phía không có ai chú ý, trực tiếp nhảy xuống nước biển.
Lần trước tết, hắn xuống biển bắt tôm hùm lớn trong lúc vô tình đi tới nơi nước biển sâu một trăm mét, nhìn thấy ánh sáng màu tím kỳ dị mộng ảo kia.
Lúc trước hắn không biết loại ánh sáng màu tím này là cái gì, nhưng sau khi kiến thức được bí cảnh xuất hiện trên hải đảo Thái Bình Dương, hắn liền biết, đó là ánh sáng của bí cảnh.
Chỉ cần chờ ánh sáng của bí cảnh hình thành cánh cửa, hắn liền có thể trực tiếp tiến vào bí cảnh.
Đương nhiên, mỗi một ánh sáng cánh cửa của bí cảnh đều có thời gian tương ứng.
Giống như cánh cửa của bí cảnh Sahara một năm mở ra một lần, thời gian mở ra chỉ ngắn ngủi mười ngày.
Mà bí cảnh phía trên hải đảo Thái Bình Dương bởi vì đã hoàn toàn bị nghiền nát, cho nên sau khi kích hoạt cánh cửa bí cảnh, bí cảnh này vĩnh viễn không cách nào tự mình đóng lại nữa.
Vì vậy, nó có thể luôn luôn được mở ra.
Đến bây giờ, đều có một số người còn đang thăm dò trong bí cảnh trên hải đảo Thái Bình Dương, chắc chắn cũng đều sẽ lưu lại một vài thứ, huống chi là bí cảnh lớn như vậy.
Cho nên, bọn họ vẫn có thể có thu hoạch ngoài ý muốn.
Dương Thiên đi lại dưới đáy biển, trong chốc lát liền đi tới nơi nước biển sâu một trăm thước.
Điều làm hắn ngạc nhiên là những sinh vật khổng lồ kỳ lạ vẫn còn rất nhiều, đang bơi xung quanh.
Tôm hùm khổng lồ, còn có cua, ốc biển, bạch tuộc, v.v. đều có chiều dài gần hai mét, tất cả các loại sinh vật khổng lồ đều ở chỗ này.
Dương Thiên lại thử đi về phía trước một khoảng cách, sinh vật cỡ lớn lại càng ngày càng nhỏ. Quả nhiên có gì đó cổ quái!
Dương Thiên kinh hỉ trong lòng, những sinh vật khổng lồ này chiếm trong phạm vi khu vực nhất định, Dương Thiên có thể chắc chắn nếu có bí cảnh, như vậy bí cảnh này hẳn là ở trong khu vực này.
Dương Thiên định công kích mảnh đất này, nhưng lại không có chút tác dụng nào.
Những ánh sáng màu tím kia cũng không có xuất hiện.
Thân ảnh Huyền Hư đạo nhân bay ra. Nhìn vào khu vực kỳ lạ này.
"Nơi này chính là nơi ngươi lần trước phát hiện ra ánh sáng của bí cảnh??" Huyền Hư đạo nhân hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]