Người sống một đời, làm sao có thể không có một ít vết nhơ? Suy cho cùng đều là người phàm tục, làm sao có thể thoát khỏi thất tình lục dục, tham sân si hận.
“Ta còn biết rất nhiều chuyện của Niên các lão, có cần ta kể ra từng chuyện một hay không?”
Nụ cười trên khóe miệng của Tân Tử Mặc trở nên cực kỳ đáng sợ trong mắt Niên các lão.
Một khi mấy chuyện này lan truyền ra bên ngoài thì danh tiếng cả đời của Niên gia sẽ bị hủy hoại, hơn nữa chắc chắn kết cục là vô cùng thê thảm.
“Tại sao ngươi lại biết mấy chuyện này? Ngươi muốn làm gì?" Niên các lão hoảng loạn, y sam trên người đã thấm ướt mồ hôi lạnh.
“Không phải ta muốn làm gì, mà là các lão đang làm gì đấy?" Tân Tử Mặc đứng dậy đi tới bên tường, mở cửa sổ ra, ngắm nhìn bầu trời trong xanh: “Các lão, ngươi không cảm thấy bầu trời kinh thành đã bị một tầng sương mù bao phủ à? Có lẽ lần này ta sẽ đυ.ng đến lợi ích của toàn bộ thế gia, nhưng nói về chuyện lâu dài, chẳng phải đây là chuyện tốt à?”
Niên các lão im lặng không nói gì, cùng Tân Tử Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt thất thần.
“Các lão, ngươi vẫn còn nhớ sơ tâm của mình chứ?” Tần Tử Mặc xoay người nhìn Niên các lão, nói sâu xa: “Trăm năm hoàng triều, nghìn năm thế gia. Quả thật lời này không hề giả. Dù triều đại thay đổi thế nào thì thế gia vẫn tồn tại. Thế nhưng đừng quên thân phận của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-gia-den-tu-dia-nguc/3469224/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.