Chương trước
Chương sau
“Làm gì đấy?”

Bên ngoài ồn ào đến mức Tần Tử Mặc không muốn nghe thấy cũng khó.

Hứa Lương bước nhanh tới, đến đại điện Nội các, định khởi binh hỏi tội.

“Sắc mặt của Tân đại nhân hồng hào, thoạt nhìn không giống bị nhiễm phong hàn”

Hứa Lương vừa bước vào đại điện đã tỏ ra cao ngạo.

Tân Tử Mặc liếc nhìn đám người đang ôm ngực bên cạnh Tiết Ninh, lắc đầu thở dài: “Thân là người của Nội các, tu vi thực lực quá kém cỏi, sau này cần phải luyện tập thêm, đừng để mất mặt các ngươi rồi còn kéo theo ta cũng bị mất mặt luôn”

“Đám thuộc hạ học nghệ không tính thông, xin đại nhân giáng tội.”

Đám người Tiết Ninh khom lưng chắp tay, cắn chặt răng.

Bị người khác xông thẳng vào, đúng là vô cùng nhục nhã!

“Được rồi, đứng sang một bên đi." Tân Tử Mặc phất tay với đám người Tiết Ninh.
Ngay sau đó, Tân Tử Mặc chậm rãi đứng dậy, đưa mắt nhìn đám người Hứa Lương, cuối cùng tập trung vào tên hộ vệ.

“Là ngươi đã đả thương người của Nội các ta, một cước đá văng cổng lớn sao?”

Trong mắt Tân Tử Mặc như không hề có Đại Lý Tự Khanh Hứa Lương, ánh mắt của hắn chỉ sâu thẳm khiến tên hộ vệ lạnh sống lưng, không dám nhìn Tần Tử Mặc.

Tên hộ vệ không mở miệng, vẫn đứng ở bên cạnh Hứa Lương.

“Theo luật Nội các ta, kẻ nào tự ý xông vào đánh người sẽ bị đánh gãy hai chân, răn đe.”

Tân Tử Mặc từng bước đi tới, lạnh nhạt nói: “Hiện tại Nội các chỉ toàn phế vật cần phải chấn chỉnh, đành phải do ta đích thân ra tay chấp hành”

“Tân Uyên!” Sau nhiều lần bị phớt lờ, Hứa Lương thở phì phì, trừng mắt tức giận nói: “Bản quan thân là Đại Lý Tự Khanh, cho dù Đại Lý Tự Thiếu Khanh phạm pháp cũng phải do bản quan xét xử.”
Tần Tử Mặc làm như không nghe thấy, cứ từng bước tiến tới, thanh kiếm sắc bén trong tay Tiết Ninh rơi vào trong tay Tần Tử Mặc.

Vù!

Chỉ thấy một tia sáng lạnh lóe lên, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, thanh kiếm nhuốm đầy máu.

Tên hộ vệ bên cạnh Hứa Lương quỳ xuống, dùng hai tay che lấy đôi chân đang chảy máu của mình, kêu lên thảm thiết: "Á..."

Tuy tên hộ vệ này là cao thủ nhưng lại không hề nhìn thấy Tân Tử Mặc xuất chiêu, kinh mạch hai chân đã bị chém đứt.

“Nói vậy ngươi chính là Hứa đại nhân của Đại Lý Tự phải không? Ngưỡng mộ đã lâu!”

Tân Tử Mặc bình tĩnh ném thanh kiếm dính máu cho Tiết Ninh, không hề sợ hãi.

Tần Tử Mặc biết Hứa Lương, Hứa Lương tám năm trước chỉ là một Đại Lý Tự Thiếu Khanh. Trong ấn tượng của Tăn Tử Mặc, Hứa Lương không có tài năng gì lớn, miễn cưỡng có thế toạ trấn một phương.
Tần Tử Mặc không có ấn tượng tốt với Hứa Lương. Người này không phải là hạng người tham lam, lừa đảo, nhưng cách đối nhân xử thế của ông ta quá mức cổ hủ, vô cùng sĩ diện.

Vì vậy, cả đời Hứa Lương không có thành tựu gì lớn lao, cũng không mắc phải sai lãm lớn nào.

“Ngươi... Ngươi dám đả thương hộ vệ của bản quan, bản quan phải đến chỗ quân thượng cáo trạng ngươi."

Hứa Lương vừa nói vừa run rẩy, thoạt nhìn là biết đã bị thủ đoạn tàn nhẫn của Tần Tử Mặc doạ cho. khϊếp sợ.

“Không sao, Hứa đại nhân cứ việc đi”

ăn Tử Mặc thản nhiên nói: "Nhưng Hứa đại nhân tự ý xông vào Nội các, đả thương nhiều người của Nội các ta như vậy, còn phá huỷ cả cổng lớn của Nội các, nếu tính món nợ này thì nhìn thế nào cũng là ta đã chịu thiệt.”

“Ngươi... đây là già mồm cãi láo” Hứa Lương được đám tùy tùng giúp đỡ đứng vững, chỉ vào Tần Tử Mặc, tức giận không thôi

Tên hộ vệ vẫn rêи ɾỉ thảm thiết, hung ác nhìn chằm chằm Tân Tử Mặc, như muốn nuốt sống Tân Tử Mặc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.