Giang Cung Tuấn lại đến đánh nhau với Thời Hổ.
Đánh nhau ở đây chẳng qua là anh bị động chịu đòn, bởi vì cảnh giới của anh thật sự quá thấp, chỉ đơn thuần dựa vào sức lực của cơ thể hoàn toàn không có cách nào có thể làm bị thương thứ to như Thời Hổ.
Một tiếng đồng hồ sau, Giang Cung Tuấn lại lần nữa thương tích khắp người. Anh lại đi hấp thu lực lượng của Lục Dương Đan. Sau khi hấp thu lực lượng, vết thương trên người đều đã lành lại. Tiêu Minh Hoàng ở bên cạnh im lặng quan sát.
Thật thần kỳ.
Vết thương của Giang Cung Tuấn nghiêm trọng như vậy, nếu như là bình thường sẽ cần một đoạn thời gian rất dài phục hồi, nhưng anh ta lại có thể vừa hấp thu lực lượng của Lục Dương Đan vừa trị thương. Cái cơ thể này thật sự là thần kỳ, ngay cả ông ta, trưởng lão của Thần Viện, cũng phải khen ngợi.
Đoạn thời gian tiếp đó, Giang Cung Tuấn ở lại khu rừng rậm nguyên thủy này đánh nhau với Thời Hổ, lợi dụng sức mạnh của Thời Hổ đánh vào cơ thể kích thích lực lượng của Lục Dương Dan trong người, lực lượng trong cơ thể anh mỗi ngày đều tăng lên không ít.
Hồi mới đầu, Thời Hổ còn có thể làm anh ta bị thương, nhưng sau một tháng, sức mạnh của Thời Hổ đã không thể tổn thương anh ta nữa.
Trong rừng núi, một người một thú đang đánh nhau. Giang Cung Tuấn tung người lên cao, nắm tay siết chặt, xoay người, hung hăng đấm mạnh xuống người Thời Hổ.
Âm!
Một luồng lực lượng đáng sợ quét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/690056/chuong-1127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.