Vừa nói đến rồng vừa nghĩ đến trường sinh, Thiên liền trở lên kích động.
Mục đích của ông ta chính là thiên hạ đệ nhất.
Chỉ cần có thể được trường sinh, có tuổi thọ vô hạn.
Vậy thì nhất định ông ta có thể trở thành thiên hạ đệ nhất.
Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Được rồi.”
Giang Cung Tuấn sợ Thiên không ngừng nói về vấn đề này, ngăn cản kịp thời, nói: “Rốt cuộc người này có phải là nhân vật từ một nghìn ba trăm trước không, chúng ta vẫn không thể biết được. Bây giờ vẫn nên làm rõ thân phận của người này trước đã”
Thiên hỏi: “Bây giờ chúng ta đến hang động cũng không thể tiến lại gần được, người này cũng không nói gì, làm rõ kiểu gì chứ?”
“Không vội”
Giang Cung Tuấn xua tay.
Anh nhìn một số xương trắng trên mặt đất, suy nghĩ rồi nói: “Nếu như tôi đoán không sai, những xương trắng này, chắc là do người trong hang động tạo ra. Người này là người, cũng sẽ đói, sau khi đói, sẽ đi tìm động vật để ăn”.
Thiên trợn trắng mắt, nói: “Cậu không cần phải phí lời như vậy, cho dù có là võ giả cổ thì cũng không thể cả đời không ăn không uống được đúng không? Bây giờ cậu vẫn nên nói xem, chúng ta nên làm thế nào đi?”
Giang Cung Tuấn bắt đầu suy nghĩ.
Qua một lúc, trên mặt mới nở nụ cười.
“Có rồi”.
Thiên lập tức hỏi: “Có cái gì, đứng có lấp lửng nữa, mau nói đi.”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Thế này, ông đi làm chút thịt rừng đến đây”
Thiên không biết Giang Cung Tuấn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-dai-chien-y/689799/chuong-869.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.